Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 19 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Thật may là Vệ đại thần vẫn chưa tới nỗi mất trí. Cuối cùng anh cũng

phát huy một chút tinh thần nhân đạo, giúp Nguyễn Mộng đem nút áo cài

lại, sau đó cười híp mắt nhìn mặt cô đang cẩn thận lôi kéo vạt áo, luống cuống tay chân cài lại nút áo.



Lỗ tai trắng nõn đỏ rực, giống như là có thể rỉ ra máu vậy. Vệ Cung Huyền không nhịn được đưa tay trêu chọc cô.



Đúng lúc Nguyễn Mộng quẫn bách không biết làm gì, chuông điện thoại đột

nhiên vang lên. Cô hưng phấn đưa tay đẩy Vệ Cung Huyền ra:



“Em, em đi nghe điện thoại…”



Nói xong liền giống như là nhận được lệnh đặc xá, chạy đi như một làn khói, lưu lại Vệ Cung Huyền nhìn bóng lưng cô lắc đầu cười khẽ.



Đi vào nhà bếp rót cho Nguyễn Mộng một ly nước, nếu thật sự không uống nước, anh thật sợ rằng cô sẽ xấu hổ mà chết.



Mới vừa bưng cái ly ra ngoài, chỉ thấy sắc mặt Nguyễn Mộng vui mừng để điện thoại xuống. Đem cái ly đưa cho cô, Vệ Cung Huyền cẩn thận xem xét biểu tình của Nguyễn Mộng, giống như là có thể nhìn ra manh mối gì.



“Đã xảy ra chuyện gì?”



“Em được một trung tâm phiên dịch nhận rồi!”



Mặt mày Nguyễn Mộng cười đến cong cong, cầm cái ly lên liền uống một ngụm

lớn. Nào có thể đoán được sắc mặt của Vệ Cung Huyền lập tức trầm xuống:



“Không phải đã nói là theo anh đi làm sao?”



Ách, có nói sao? Cô dường như không có đồng ý mà…Nguyễn Mộng cắn cắn môi, e dè nói:



“Nếu anh không thích em đi vậy em sẽ không đi.”



Nói thì như thế, nhưng trong giọng nói lại lộ ra thất vọng khó mà bỏ qua được.



Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cô đều thuỷ chung vùi mình trong căn hộ

này, chưa bao giờ đi ra ngoài, càng ngày càng cực đoan tuyệt vọng, ngoại trừ Vệ Cung Huyền, không còn có ý nghĩ khác.



Cô không phải đứa bé, đã sớm nên hiểu được đạo lý này, nhưng cho đến khi chết đi một lần mới minh bạch được.



Cả đời này, Nguyễn Mộng không muốn trải qua giống như kiếp trước nữa. Cô

cũng muốn có cuộc sống của mình, không thể lại một lần nữa luân hãm.



Nói như vậy, đến lúc cùng Vệ Cung Huyền tách ra, ít nhất cũng sẽ không đau lòng như vậy nữa.



Vì anh, cô đã chết qua một lần rồi. Lần này nếu như vẫn không thể vui vẻ

mà kết thúc, như vậy cô tình nguyện buông tay dứt khoát một chút. Cho dù kết cục cuối cùng vẫn là một mình cô bị tổn thương lớn nhất, cô sẽ

không lần nữa ăn năn hối hận, than trời trách đất.



Vệ Cung Huyền cũng nhìn ra thần sắc Nguyễn Mộng có chút thất vọng.



Anh vuốt vuốt đầu của cô, có chút bất mãn, nhưng cũng không có cự tuyệt:



“Em muốn thì cứ đi, nhưng phải chú ý đừng quá mệt mỏi. Công việc phiên dịch hẳn là rất đơn giản chứ?”



Vừa nghe anh đồng ý, mắt Nguyễn Mộng chớp một cái liền sáng lên, cô dùng sức gật đầu:



“Ừ, không quá phiền toái, chỉ cần đem công việc về làm, sau đó đem bài nộp đúng hạn là được. Em, em thật sự có thể làm sao?”



“Ừ.”



Vừa xoa xoa đầu của cô, nhưng Nguyễn Mộng không để ý chút nào, mà là lộ ra nụ cười tươi tắn hiếm có.



Vệ Cung Huyền nhìn đến không khỏi có chút mất hồn.



Những ngày qua, mặc dù hai người đều ở cùng nhau, nhưng mà số lần Nguyễn Mộng chân chính cười thật ra thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.



Nếu như chỉ là một công việc dễ dàng không đáng nói đã có thể để cho cô nở nụ cười vui vẻ như vậy, vậy thì có gì không thể?



Nghĩ tới đây, anh cũng cười, hôn một cái lên mặt Nguyễn Mộng, tính toán sẽ

sai người đi điều tra toà nhà phiên dịch kia một chút – xem có phải

thành lập hợp pháp hay không, ngộ nhỡ tổ chức lừa gạt thì thật không

tốt.



Nguyễn Mộng không biết Vệ Cung Huyền đang nghĩ cái gì. Lòng của cô đã bị lấp đầy bởi tin tức tìm được công việc vừa rồi. Cả người

đều lộ ra sắc thái hồng nhạt, vô cùng hạnh phúc.



Vì vậy liền rất hớn hở đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, nhưng mà có chút không hiểu,

bữa ăn này anh nói coi là bữa trưa hay là bữa tối?



Sau khi cơm nước xong xuôi, Vệ Cung Huyền giúp cô uống thuốc, còn để ý thời gian hơn so với cô.



Ngửi thấy mùi vị thuốc kia, anh nhíu nhíu mày, chỉ kém không có bịt mũi nói khó ngửi rồi.




Nguyễn Mộng dựa vào trong ngực anh, bảo anh đi tắm. Vệ Cung Huyền lên tiếng rồi đi

vào phòng tắm, Nguyễn Mộng đột nhiên nhớ tới khăn lông bên trong cần

thay, hôm nay anh ở nhà, cô chưa kịp giặt, vội vàng xuống giường tìm một cái khăn lông mới đưa vào dù sao bên trong cũng không nghe thấy âm

thanh nước chảy, anh chắc là chưa có tắm mới đúng.



Nhưng vừa đi

vào cô liền trợn tròn mắt, ai tới nói cho cô biết tại sao Vệ Cung Huyền

lại cầm trên tay bàn chải đánh răng của cô lại còn đang chải răng anh?



Vệ Cung Huyền thấy cô đi vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, liền rất tự nhiên ý bảo cô đi qua.



“Khăn lông của anh…”



Vừa nói, con mắt vẫn dán trên bàn chải đánh răng của mình, khóe miệng co quắp hai cái.



Vệ Cung Huyền rất bình tĩnh, bộ dạng giống như không có chuyện gì xảy ra,

nhanh chóng súc sạch bọt trong miệng, kéo bả vai Nguyễn Mộng qua liền

hôn xuống.



Nguyễn Mộng bị anh hôn đến thở hồng hộc, nhưng vẫn chưa quên chất vấn chuyện bàn chải đánh răng.



“Này, đó là bàn chải đánh răng c ủa em….”



“Anh đương nhiên biết, cái của anh không thấy.”



Vẫn còn rất bình tĩnh.



“Nhưng, nhưng mà…”



Vậy cũng không thể dùng bàn chải đánh răng của cô chứ, trước cửa chung cư

có siêu thị, hoàn toàn có đủ thời gian mua bàn chải đánh răng mới không

phải sao?



Người ta thường hay nói bàn chải đánh răng, nội y cùng chồng là không thể cùng người khác dùng chung cô cũng đã chuẩn bị sẵn

bi kịch ngày sau nhất định sẽ mất anh, anh còn tàn nhẫn như vậy mà dùng

bàn chải đánh răng của cô!



“Giúp anh xả nước.”



Nói xong

liền đẩy cô một cái. Nguyễn Mộng mơ mơ hồ hồ đi chuẩn bị nước để cho anh tắm rửa, sau đó mặt ngây ngốc muốn đi ra, ngay lúc sắp đi tới cửa phòng tắm thì bị Vệ Cung Huyền bắt lấy eo cô ôm trở về, đại thần bình tĩnh

quăng mấy chữ:



“Giúp anh chà lưng.”



Không, không phải chứ?



Nguyễn Mộng muốn cất tiếng kêu cứu mạng, đáng tiếc đã quá chậm, cả người bị Vệ Cung Huyền giống như là túm con gà con túm đi qua, thấy trong tay bị

nhét vào một miếng bông tắm, cô lệ rơi đầy mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn

giúp anh chà lưng.



Một chút khí lực như con gà con của cô làm

sao đủ, Vệ Cung Huyền chỉ cảm thấy nhột, mặc dù là đưa lưng về phía

Nguyễn Mộng, anh cũng có thể tinh tường cảm thụ đôi tay nhỏ bé sau lưng

đang run rẩy. Khóe môi khẽ cong, anh cúi đầu cười.



Tay cùng tâm

của Nguyễn Mộng đều run lên một cái, cô nuốt ngụm nước miếng, cẩn thận

từng li từng tí chà lau mảng da thịt màu đồng cho thấy sức mạnh thuần

thục cùng mạnh mẽ của đàn ông, bắp thịt tràn đầy dưới lòng bàn tay bùng

nổ cảm giác tốt đẹp.



Bọt nước từ đầu vai anh chảy xuống, không

có đi vào trong nước biến mất. Nguyễn Mộng không nhìn thấy phía trước

mặt anh, nhưng có thể đem chiếc mông hẹp khêu gợi này thấy được rất rõ

ràng, cô không nhịn được đỏ cả mặt, hận không thể vứt bỏ bông tắm trong

tay tông cửa xông ra.



Không mang theo mắt kính Vệ Cung Huyền sẽ rất nguy hiểm, bởi vì ai cũng không biết một giây kế tiếp anh sẽ làm ra chuyện gì.



Nguyễn Mộng dạo này ăn ít nên khí lực giảm nhiều, cả người bị anh kéo đến

trong bồn tắm, suýt nữa uống mấy ngụm nước. Thật may là Vệ Cung Huyền

tay mắt lanh lẹ ôm lấy cô, mới ngăn được cô ở trong nước vùng vẫy.



Nguyễn Mộng thiếu chút nữa sặc nước, sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng bay mất,

đôi tay khó khăn không dám để ở trên bộ ngực trần trụi Vệ Cung Huyền.



Có lầm hay không Chẳng lẽ cô muốn trở thành người đầu tiên chết chìm trong bồn tắm – bi kịch của loài người sao?