Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 21 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Giờ tan tầm, Nguyễn Mộng mè nheo một lúc lâu, mới giống như tên trộm len lén dựa tường chạy ra ngoài, Dương Thiến nhìn bộ dáng cô như lâm đại

địch, thần sắc lộ vẻ khó hiểu.



Nguyễn Mộng hướng cô khoát tay,

cùng cô tạm biệt, sau đó tự cho là thần không biết, quỷ không hay nhấc

chân chạy như điên về hướng trạm xe điện ngầm. Ai ngờ chưa chạy được mấy bước, liền thấy con đường đối diện một người đàn ông đang dựa xe cười

híp mắt với mình.



Anh ngược lại thông minh, không hề ở dưới lầu

đợi cô, mà đứng ở đường lớn. Nhưng cho dù như vậy cũng rất rêu rao đi!

Anh không biết dáng vóc của mình trông như thế nào sao?



Nguyễn

Mộng khẽ cắn răng, rụt rè giơ túi xách trong tay lên che mặt mình, từ từ đi qua. Cô không muốn đi qua đó đâu…. cũng muốn coi như không nhìn thấy đại thần mà chạy về hướng trạm xe điện ngầm, nhưng buổi tối trở về thì

phải làm sao đây?



Nhất định sẽ bị đại thần nhỏ mọn chỉnh chết!!!



Vệ Cung Huyền nhịn cười nhìn bộ dáng đáng yêu kia của cô, ngoắc tay với

cô, đợi cô đến bên cạnh, không cố kỵ chung quanh chút nào, cho cô một

cái hôn nóng bỏng.



Nguyễn Mộng bị anh hôn đến mặt hồng tai đỏ, đẩy lại không ra, đợi đến khi anh buông cô ra, không nhịn được trợn mắt nhìn.



Mặt bánh bao bị bóp, cô phồng má, gò má mềm mại lại bị bóp một cái. Nguyễn

Mộng thở phì phò ôm túi ngồi vào trong xe, nghiến răng nghiến lợi:



“Sau này anh không cần đến đón em, em biết đường về nhà.”



Lời từ chối rất uyển chuyển, nhưng Vệ đại thần làm như nghe không hiểu.



“Vừa vặn tiện đường đón em, công ty cách chỗ này rất gần, cùng nhau tan làm có thể tiết kiệm được tiền xe điện ngầm mà.”



Lừa gạt, lừ gạt quỷ a!



Anh thiếu mỗi tháng hơn một trăm đồng tiền này sao!



Nguyễn Mộng phồng má, đem túi để xuống, chỉ là đại thần động tác so với cô

nhanh hơn, đã sớm kéo dây an toàn thắt cho cô. Trên đường cũng không

biết là cố ý hay vô tình, cọ cọ qua hai đỉnh nhũ hoa của cô.



Nguyễn Mộng run run, nhỏ giọng oán trách:



“Ngồi ghế sau làm gì cần thắt dây an toàn….”



Nhìn Vệ Cung Huyền tựa tiếu phi tiếu, cô thức thời im miệng.



Giúp Nguyễn Mộng thắt chặt dây an toàn xong, anh cũng leo lên ngồi trên ghế lái, hỏi:



“Tối hôm nay em muốn ăn gì?”



“À?”



Nguyễn Mộng sửng sốt, suy nghĩ một chút.



“Anh muốn ăn cái gì?”



“Em làm cái gì thì anh ăn cái đó.”



Quả bóng lại bị đá trở về.



Nguyễn Mộng kỳ thực ghét nhất phải suy nghĩ mỗi ngày ăn cái gì. Trước kia, lúc lên đại học cũng là như vậy, mỗi ngày không lo về bài tập chuyên ngành, cũng phải nghĩ ba bữa nên ăn cái gì… khổ não không gì bằng.



“Ừ… vậy ăn lẩu có được không?”



Cô chỉ thuận miệng nói vậy, sau khi nói xong, nhớ tới hương vị cay nồng

của nước lẩu sôi sùng sục, rau xanh tươi mới, cây nấm mềm mại, miếng

thịt đỏ tươi phát sáng, cá viên đầy ắp thịt…. suy nghĩ một chút, nước

miếng thật sự sắp chảy xuống.



Vệ Cung Huyền gật đầu. “Được.”



Xe ngừng lại ở siêu thị Walmart, Nguyễn Mộng vẫn còn đang kỳ quái vì sao

không đi siêu thị gần nhà, làm sao mà biết Vệ đại thần nhỏ mọn chuẩn bị

đem người đàn ông ngoại quốc xuất hiện ít ngày trước, bóp chết chỉ còn

trong trứng nước chứ?



Nghe Nguyễn Mộng giải thích, tên ngoại
Đại thần trả lời bằng nụ cười tuấn mỹ:



“Tới đi nhở xe.”



Đi nhở cái con khỉ á! Chiếc xe đạp này của cô chỗ nào giống như có thể

chịu được một người đàn ông to lớn cùng một người phụ nữ bô dạng béo ú

hả ?



Nguyễn Mộng rơi lệ, cuối cùng biết mình là đấu không lại

anh rồi, lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ, thế nhưng Vệ Cung Huyền mặn

ngọt gì đều không chịu, nhất định đòi đạp xe về nhà. Vạn bất đắc dĩ,

Nguyễn Mộng chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của anh.



Nhưng mà

dọc theo đường đi đều đem mặt của mình dính thật chặt vào trên lưng anh, cố gắng dùng túi xách che mặt của mình lại, thề không muốn cho người ta nhìn thấy.



Mặc Âu phục đắt tiền được thiết kê riêng, mỹ nam cưỡi xe đạp mang theo một người phụ nữ béo….



Thật là một cảnh tượng mất hồn vô cùng bắt mắt~~



Buổi tối hôm đó Nguyễn Mộng hoàn toàn đầu hàng, lại một lần nữa bị giáo huấn đến chết đi đi sống.



Lỗ Tấn lão tiên sinh nói: Cùng trời đấu, kỳ nhạc vô cùng, cùng người đấu, kỳ nhạc vô cùng, cùng đại thần đấu, tìm đường chết.



Từ sau đó Nguyễn Mộng trở nên rất nghe lời.



Được hai tuần lễ, xét thấy vợ mình biểu hiện tốt, Vệ Cung Huyền cũng không

có tiếp tục làm khó cô, mỗi ngày đưa cô đi làm đều là cách một con

đường, đưa cô đến gần đó sẽ để cho cô đi xuống, cũng tránh khỏi bị người ta chú ý.



Nguyễn Mộng đối với cuộc sống như thế cũng rất hài

lòng, nếu như số lần đại thần ooxx nhỏ thêm chút nữa thì càng thêm hoàn

mỹ. Chỉ là cô cũng không dám nhắc tới chuyện này, nếu không kết quả chờ

đợi cô khẳng định rất thê thảm.



Ngược lại cô cùng Dương Thiến

quan hệ càng ngày càng tốt, Nguyễn Mộng lần đầu tiên ra xã hội, cái gì

cũng không hiểu, mặc dù có Vệ Cung Huyền giúp đỡ, nhưng cô trong vô thức vẫn không muốn làm phiền đến anh, càng nhờ vả anh, cô sẽ lại càng lệ

thuộc vào anh, cuối cùng thoát thân cũng sẽ càng khó khăn.



Cô càng lún càng sâu, chấp niệm sẽ càng sâu, cuối cùng cũng chỉ sẽ đem mình làm hại thương tích khắp người.



Nhớ tới kiếp trước mình đã làm một loạt chuyện điên cuồng, Nguyễn Mộng

không tự chủ được rùng mình một cái, cô không cần, tuyệt đối không muốn!



Vì vậy vào lúc này, Dương Thiến tiến vào trong sinh hoạt của cô trở thành

cảng tránh gió tốt nhất cho cô. Nguyễn Mộng quá khát vọng có thể có

người bạn rồi, cho nên vừa có người đối với mình lấy lòng liền chờ mong

nghênh đón, moi tim đào phổi mà đối xử tốt với đối phương, lòng tràn đầy vui vẻ cho là bản thân đã kết giao được một người bạn tốt.



Lúc ở cùng Vệ Cung Huyền càng không ngừng nhắc tới Dương Thiến, Dương Thiến

hôm nay dạy cô xử lý công văn, làm việc như thế nào, Dương Thiến ngày

mai cùng cô hẹn muốn đi đâu dạo phố, Dương Thiến vào lúc cô hoàn thành

vượt mức công việc bị người ghen tỵ mà thay cô nói chuyện…. Tóm lại

Dương Thiến này chỗ nào cũng tốt, thậm chí tốt hơn ông xã mình.



Vệ Cung Huyền là người dễ dàng bị mê hoặc như vậy sao? Vệ Cung Huyền là

loại người trơ mắt nhìn vợ mình mở miệng ngậm miệng một tiếng đều là tên của người khác sao?



Anh trên miệng không nói, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ đối với Dương Thiến.



Nguyễn Mộng đơn thuần, anh thì lại không phải, bánh bao ngu ngốc nhà anh một

chút cũng không cảm thấy khác thường, nhưng anh đã có thể cảm thấy kỳ

quái.



Dương Thiến này chẳng lẽ không có cuộc sống riêng hay sao? Mỗi ngày đều cùng cô ở chung một chỗ? Hơn nữa còn luôn nhằm ngay lúc

người khác nói xấu Nhuyễn là xuất hiện, đúng lúc như vậy sao, luôn là ở

thời điểm người khác hiểu lầm Nhuyễn phạm sai lầm ra mặt vì cô?



Nhưng anh cái gì cũng không nói, anh rất ít thấy bộ dạng Nguyễn Mộng cười

lên, mà mỗi lần nhắc tới Dương Thiến, cô luôn rất vui vẻ.



Vệ

Cung Huyền cũng luyến tiếc nụ cười trên mặt Nguyễn Mộng, nhưng lo lắng

của anh cũng không phải là không có lý, quả nhiên, không đến hai tháng,

liền có chuyện xảy ra.