Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 25 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


“Phụt …”



Ôn Dư Thừa rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, vỗ đùi

ngửa mặt lên trời cười to, vừa cười vừa lấy ngón tay run rẩy chỉ vào Vệ

Cung Huyền, cười đến đau cả thắt lưng.



“Ha ha ha ha, thì ra Lão

Vệ cậu bị yếu thận nha a …. ha ha ha ha ha, cậu yếu thận sao cậu không

nói sớm với tớ, cậu không nói tớ làm sao mà biết thận cậu yếu chứ? Tớ mà biết thận cậu như vậy tớ sẽ không giành ăn canh thịt dê của cậu rồi, …. Aha ha ha!”



Anh ta cười thật sự là quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi Nguyễn Mộng nhịn không được muốn đến đá anh ta một cước.



Mắt hạnh lặng lẽ hướng trên mặt Vệ Cung Huyền nhìn một cái, nét mặt anh vẫn như cũ, tựa hồ cười nhạo của Ôn Dư Thừa đối với anh không có ảnh hưởng

gì.



Nhưng tốt xấu gì bọn họ đã cùng giường cộng chẩm ở chung lâu như vậy, nếu Nguyễn Mộng còn nhìn không ra được tâm tình của anh đang

rất kém thì sống thật là uổng phí rồi.



Cô hướng về phía Ôn Dư

Thừa trừng mắt nhìn, ý bảo anh đừng tiếp tục cười nữa, bất quá người kia chỉ lo ôm bụng cười lớn, hoàn toàn không thu được tín hiệu của cô.



Nguyễn Mộng thật sự muốn khóc, phồng quai hàm lên chạy đi qua, túm lấy gã đang ở trên sofa không chịu động đậy kia, xô đẩy bắt anh ta mau chóng đi ra

ngoài.



Trước khi đi người kia còn sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn, còn quay đầu nói:



“Lão vệ, tớ nói cậu nghe nè, thận lỡ có yếu thì nên đi chữa trị cho sớm,

không trị không được, nếu như trị chậm có thể biến thành bệnh liệt dương ! Đến lúc đó cậu làm hại bản thân còn chưa tính, cũng đừng liên lụy

luôn cả bánh bao!”



Trời ơi… Đại ca, anh thật sự sợ tôi sống quá lâu cho nên muốn đến hãm hại sao?



Nguyễn Mộng phịch một tiếng đóng cửa lại, co rúm hai vai lại không dám xoay người.



“Nhuyễn, qua đây.” – Vệ đại gia lên tiếng



Cô cắn chặt răng, rốt cuộc không dám phản kháng, xám xịt chậm rãi đi qua, khi còn đứng cách anh ba bước, không dám đi tiếp.



Mày Vệ Cung Huyền nhíu chặt, thanh âm trầm thấp thêm vài phần.



“Nhuyễn.”



“Biết, biết rồi ạ.”



Nguyễn Mộng phồng quai hàm lên tới gần thêm một chút, cũng ở ước chừng còn

cách Vệ Cung Huyền có một bước chân lại không chịu động, liền bị anh

vươn tay kéo vào trong lòng, áp sát rồi đổ ập xuống là những nụ hôn nồng nhiệt.



Nguyễn Mộng bị hôn, ánh mắt mê ly, ngay cả hít thở yếu

ớt cũng đều đã quên mất, chờ đến lúc Vệ Cung Huyền buông cô ra, đôi môi

cánh hoa đã sưng đỏ, chiếc áo khoác bị lột ra một nửa, lộ ra bờ vai như

ngọc, áo dây váy ngắn bên trong cũng rối loạn.



Vệ Cung Huyền

nhìn bộ dáng ủy khuất kia của cô, ánh mắt ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn

đỏ bừng, một loại cảnh tượng cực hạn mê người, cố tình gương mặt kia lại cực kỳ vô tội, mắt long lanh, anh nhìn thấy thế, nuốt nước miếng một

cái, ôm cô cọ cọ.



Nguyễn Mộng cảm giác được phía dưới chân đụng đến vật gì đó cứng nóng sưng phồng, mặt càng đỏ hơn.



Bộ dáng xấu hổ này thực sự làm cho Vệ Cung Huyền nhìn xem tâm hoa nhộn

nhạo, nhưng vẫn chưa làm cho anh quên chuyện phát sinh trước đó.



“Nhuyễn, có phải em nên giải thích cho anh một chút hay không, làm món này cho anh ăn là sao thế?”



“Khụ…”



Nguyễn Mộng làm động tác thanh thanh cổ họng, không dấu vết đem áo khoác kéo

lại thật tốt, hiện tại nếu có người đi vào, một màn này đã có thể làm

cho cô nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch .



“Em lo anh…”



“Lo cho anh?”



Vệ Cung Huyền nhướng mày tỏ vẻ không hiểu.



Cô lại giải thích:



“Anh luôn luôn muốn em, em sợ thân thể anh không chịu nổi…”



Lắp bắp, chột dạ, dáng vẻ thế làm Vệ Cung Huyền nhìn thấy vừa bực mình vừa

buồn cười, thật không biết là ai mỗi lần làm đến cuối cùng khóc náo cầu

xin tha thứ.



“Thân thể anh không khỏe chỗ nào? Là ôm em không đủ chặt, hay là không dũng mãnh giống như trước kia?”



“A!”



Nguyễn Mộng đấm vai anh một chút.



“Em đâu có ý nói như vậy…”



Buổi tối có thể sẽ bị chỉnh thảm, cô nghĩ.



“Hừ hừ, hành vi của em đã biểu lộ tâm tư của em, sợ anh không thể mang tính phúc đến cho em có phải hay không?”



Vệ Cung Huyền để ở mũi cô, vô cùng thân thiết cắn cắn.



“Em nói xem, vừa rồi làm cho anh mất mặt như thế ở trước mặt ôn thần kia, nên phạt thế nào đây nhỉ?”



“Phạt? Vì sao phải phạt? Em là vì tốt cho anh mới làm như vậy a.”



Ở cùng nhau quá lâu, Nguyễn Mộng vào những lúc đối mặt với Vệ Cung Huyền

dần dần cũng không có sợ hãi như lúc trước nữa, ngẫu nhiên cũng dám lớn

tiếng tranh luận cùng anh một hai câu.



“Hơn nữa cũng không phải em làm cho Ôn Phó tổng ăn, là anh kêu anh ấy đến mà.”


Vừa rồi sợ bản thân bị làm, cô cố ý không khóa cửa, nghĩ là muốn chạy trốn, hiện tại hối hận đã muộn, sớm biết rằng cầu xin không có ích gì cô liền đem cửa khóa lại a.



Vệ Cung Huyền cười khẽ, một chút cũng không gấp rút.



“Em kêu dễ nghe một chút, anh sẽ đi khóa cửa.”



Dễ nghe…Cái gì dễ nghe nha?



“Cung Huyền?”



Bị ra vào liên tiếp bất ngờ, Nguyễn Mộng vừa mới định thần lại bắt đầu tan rã, Vệ Cung Huyền còn cố tình không chịu buông tha cô.



“Anh không muốn nghe cái này.”



“Ưm…” Chậm một chút, chậm một chút, bằng không cô không có cách nào khác suy xét…



“Huyền, A Huyền… A Huyền…”



Cái tên này miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng vẫn chưa đủ. Vệ Cung Huyền xoa xoa ngực cô, không nói chuyện.



Nguyễn Mộng biết anh vẫn không vừa lòng, miệng tràn ra câu nói đứt quãng, Vệ

Cung Huyền nghe rõ ràng, tuy rằng là đứt quãng, nhưng anh vẫn nghe được:



“Ông, ông xã… ông xã …”



Đại thần thật vừa lòng, bánh bao thật thê thảm.



Đem người từ trên bàn ôm đến, bởi vì tất chân chưa có cởi hết, Vệ Cung

Huyền liền đem Nguyễn Mộng ôm ngang ở trước ngực, như là tư thế bế bé

con đi tiểu.



Đối với nữ nhân vật chính được trọng sinh như

Nguyễn Mộng thực sự là không thể chịu đựng nổi, khóc kêu một tiếng, Vệ

Cung Huyền rất muốn cười, lại không buông tha cô, cứ như vậy đem cô bế

đến phòng nghỉ. Trên đoạn đường đi tới gian phòng của hai người, chỗ

riêng tư thân mật nhất của hai người vẫn không hề rời nhau, cứ thế di

động theo từng bước chân của hai người, anh tới em đi, nhiều lần đâm đến chỗ sâu nhất.



Nguyễn Mộng ủy khuất muốn chết, kiếp trước cô

cũng không phải không biết qua việc này, nhưng đều là chỉ xem trên tạp

chí hoặc phim ảnh, mà lúc này thì không phải thế, đây là hiện thực người thật việc thật, vả lại người đó còn lại là Vệ Cung Huyền dũng mãnh!



Xoay chân đem cửa đóng lại, Nguyễn Mộng ngã nhào về phía trước, đại thần đem cô quay lại, vừa vặn nhìn đến mắt hạnh của cô khóc sưng đỏ. Vệ Cung

Huyền đau lòng không thôi, vội vàng vừa hôn vừa dỗ, Nguyễn Mộng bi phẫn

muốn chết, đẩy tay anh ra, giãy dụa muốn đứng lên.



Đùa sao, lúc này là lúc nào, có thể để cho cô chạy trốn sao?



Vệ Cung Huyền không chú ý một chút, liền bị bánh bao bỏ lại , nhưng trên chân cô còn bị tất chân quấn lấy, làm sao chạy chứ?



Không có cách nào khác để đi, Nguyễn Mộng tức thời tay chân cùng sử dụng

hướng đầu giường trèo qua, hoa nhỏ giữa hai chân bị cắm đến sưng đỏ,

phía trên cánh hoa ẩm ướt chất dịch trong suốt, cực kỳ đáng yêu.



Mấu chốt là cô vừa đi vừa khóc, trông giống như tiểu nữ sinh trong vườn trẻ bị tiểu nam sinh khi dễ về nhà tìm ba ba.



Vệ Cung Huyền nhìn bộ dáng này của cô càng xem càng thích, dục hỏa phía dưới còn chưa có giảm, có thể để cô bỏ lại sao?



Bàn tay to duỗi ra liền chặn ngang đem người mang trở về, Nguyễn Mộng cũng

bị cắm cả người mềm yếu không còn khí lực, lúc bị xách lên đã không thể

giãy dụa rồi, vô cùng đáng thương tựa vào trên giường, lại bị người nào

đó “Tư” một tiếng cắm đi vào.



Cô khóc đến rất đáng thương, trong lòng hối hận muốn chết, sớm biết như vậy đánh chết cô, cô cũng không đến công ty!



Đại thần lại không dễ dàng buông tha cô như vậy, một bên ‘phách phách

phách’ va mạnh vào chiếc mông mon mềm của cô, một bên xoa bóp bộ ngực

cô, còn ở bên tai cô nói lời thô tục:



“Nhuyễn, em nói anh có còn cần tráng dương hay không?”



Nguyễn Mộng vừa khóc vừa trả lời:



“Không cần, không cần đau… Ô ô ô mau, mau thả em ra…”



Lắc lắc mông tiếp tục giãy dụa.



Thật sự là một bánh bao nhỏ không sợ chết a!



Vệ Cung Huyền cảm thán như vậy, ra vào càng dùng sức. Nhìn đến hai cánh

hoa anh đào cùng cái mông trắng mịn kia bị mình đâm đến đỏ bừng, trong

lòng còn có một loại cảm giác quỷ dị về sự ưu việt cùng tự hào.



“Vậy về sau có ngoan hay không? có theo giúp anh đi làm hay không?”



“Ngoan… Em sẽ ngoan…”



Cho dù bị khi dễ thảm thương, Nguyễn Mộng cũng không dám đồng ý yêu cầu sau của anh, cô mới không cần đến chỗ anh đi làm, đến lúc đó anh nhất thời

hứng thú đè cô xuống khi dễ thì làm sao bây giờ?



Ngón tay thon

dài duỗi đến địa phương hai người ái ân, véo tiểu hạch non mịn, Nguyễn

Mộng bỗng dưng giống như bị điện giật, hét rầm lên, anh thừa cơ hỏi:



“Đi cùng anh không?”



Rất muốn tiểu… Nguyễn Mộng cắn răng nhịn xuống, cùng anh đấu, bản thân quả thực chính là không có đường sống…



“Đi, đi! Anh mau buông tay, a a….”



Huyệt nhi nhỏ hẹp đem anh kẹp càng nhanh, Vệ Cung Huyền bất ngờ hít mạnh một hơi, vỗ xuống cái mông đào mật của cô.



“Nhuyễn, đừng kẹp nhanh như vậy… Kẹp hỏng ông xã của em thì làm sao bây giờ?”



Nguyễn Mộng rơi lệ, đây cũng không phải là chuyện mà cô có thể khống chế được nha…