Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 45 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Từ đó về sau, Nguyễn Mộng không bao giờ để Vệ Tiểu Bảo rời khỏi tầm mắt của mình.



Nếu cô thật sự không cách nào trông bé, xung quanh nhất định phải có một

người cô tin tưởng. Nếu không, dù chết cô cũng không để Vệ Tiểu Bảo một

mình, đi đâu cũng mang theo.



Sau khi mang vật nhỏ về đến nhà, chuyện đầu tiên mà cô làm chính là xách con đến phòng tẳm rửa sạch sẽ.



Tay vuốt ve thân thể nhỏ bé, hoàn toàn mất hết cảm giác mềm mại, mập mạp. Cả người bẩn thỉu chà ra một tầng vết bẩn.



Nguyễn Mộng chịu đựng, cố gắng không nổi giận. Cô vừa hận mình không thể bảo

Vệ tốt Tiểu Bảo, vừa hận gia đình kia đối với Tiểu Bảo không tốt, càng

hận Cố Minh Tích vô liêm sỉ kia hơn.



Con người lại có thể ác độc đến mức như thế, cô thật là tiếp thu thêm được kiến thức, không trách

được kiếp trước mình liên tiếp thất bại.



Cùng đấu với người phụ nữ như Cố Minh Tích, cô có thể thắng mới là có quỷ!



Vệ Tiểu Bảo ngồi ở trong bồn tắm trẻ con, hai tay nhỏ bé không ngừng

nghịch bọt nước, thấy trên mặt mẹ bị chính mình tung toé nước, toe toét

cái miệng nhỏ nhắn ha ha cười, sau đó tập trung tinh thần chơi đùa với

con vịt nhỏ của mình.



Trẻ con có tính hay quên, cho dù bị đối đãi không tốt, cũng không nhớ được gì cả.



Vệ Cung Huyền cầm khăn tắm sạch sẽ đi vào, giúp đỡ Nguyễn Mộng tắm rửa sạch sẽ Vệ Tiểu Bảo.



Thấy con trai trắng trẻo mập mạp của mình hiện tại gầy vô cùng, trong lòng có một cỗ hoả khí đang từ từ dâng lên.



Anh là người rất ít khi nổi giận, trừ phi thật sự bị chọc giận. Nhưng từ

nhỏ đến lớn, số lần tức giận đếm trên đầu ngón tay, làm sao có thể nghĩ

bây giờ tức giận đến như vậy?



Nguyễn Mộng ôm lấy tiểu tử trong

nước. Vệ Tiểu Bảo thật nghe lời, bé tóm lấy con vịt nhỏ, sau đó ngoan

ngoãn nắm y phục Nguyễn Mộng, được bao bọc vào trong khăn tắm.



Vệ Cung Huyền ở trên môi Nguyễn Mộng hôn lên một cái rồi ôm con trai đi ra ngoài, để cho Nguyễn Mộng có thời gian tắm.



Hiện tại, anh rất thoả mãn – con trai đã trở lại, bà xã đã mở miệng nói chuyện, không còn tiếc nuối gì cả.



Nhưng Nguyễn Mộng đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm áp chảy xuống, dừng ở trên

mặt của cô, óng ánh trong suốt, giống như là nước mắt.



Cô nên

làm cái gì? Về sau nên làm cái gì? Tiểu Bảo trở lại, về sau có thể xảy

ra chuyện gì nữa không? Nguyễn Mộng không muốn suy nghĩ những chuyện

không hay, nhưng việc mất đi Vệ Tiểu Bảo đã làm cho lo lắng tại đáy lòng cô lại lần nữa tích tụ.



Cô nhớ tới tình trạng thê thảm của mình tại kiếp trước, lại nghĩ tới kiếp này thực sự quá khác nhau. Mà Vệ Tiểu Bảo mất tích trở thành mồi lửa cho những bất an này.



Đời này và kiếp trước có gì bất đồng? Người như cô tại sao lại có thể có được hạnh phúc. Dựa vào cái gì có thể sống lại lần nữa, cô dựa vào cái gì?



Nguyễn Mộng không biết. Cô hỏi cũng không ai có thể trả lời cô. Thậm chí cô cũng không có ngay cả một người để bày tỏ.



Người nào sẽ tin tưởng cô là một người trọng sinh đây? Mọi người sẽ cho là cô đang nói mê sảng.



Đột nhiên sau lưng tiến đến một đôi tay có lực, vòng eo bị chế trụ. Nguyễn

Mộng sợ hết hồn, theo bản năng muốn né tránh. Vệ Cung Huyền đã nhảy vào

trong bồn tắm, còn tắt đi vòi hoa sen:



“Tại sao không vui?”



Cô lắc đầu, không nói gì.



Thấy thế Vệ Cung Huyền nhẹ nhàng thở dài. Anh hôn một cái lên gương mặt ướt sũng của cô, nhẹ giọng dụ dỗ:



“Bảo bối ngoan, em làm sao vậy? Sao lại không vui? Tiểu Bảo đã về nhà, không ai có thể tách một nhà chúng ta ra nữa.”



Nguyễn Mộng né tránh nụ hôn của anh, cúi đầu, thanh âm nhỏ giống như con muỗi đang gọi:



“ A Huyền…chúng ta thật thích hợp ở cùng nhau sao?”



Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng. Vệ Cung Huyền con ngươi từ từ trầm xuống:
ngồi xuống làm cho nước trong bồn tắm tràn hết ra bên ngoài, Nguyễn Mộng đưa lưng về phía anh, cũng bị buộc ngồi xuống theo.



Nước ấm áp tiến vào địa phương hai người dây dưa, rất khó chịu, cô không có bất kỳ điểm tựa nào, trừ bàn tay còn để ở ngực kia.



Cái anh muốn chính là như vậy. Bất kể ở đâu vào giờ phút nào, cô dựa vào chỉ có thể là anh.



“Bảo bối ngoan, đừng sợ, lui về phía sau ngồi xuống.”



Nguyễn Mộng cưỡi hổ khó xuống, lui về phía sau ngồi sẽ bị cắm sâu hơn, tiến

lên phía trước ngồi sẽ không có cách nào giữ vững thăng bằng, chỉ có cái tư thế trước mắt này coi như an toàn, cô khiếp đảm lắc đầu một cái, ôm

cánh tay Vệ Cung Huyền không chịu buông ra.



Vệ Cung Huyền cũng

không gấp gáp, một tay khác đỡ eo nhỏ của cô nhẹ nhàng bấm… Nguyễn Mộng

sợ ngứa nhất, lập tức cả người căng cứng, sau đó suýt nữa té nhào xuống

bồn tắm.



Bị Vệ Cung Huyền nham hiểm từ trên mặt nước kéo lui về sau, theo bản năng ngửa ra…



“A a…”



Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành viên bánh bao, dưới nước hai chân kịch liệt



run run, quá sâu, quá sâu!



“A, A Huyền… Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau, đau…”



Trước mắt tấm lưng như phiến bạch ngọc thẳng băng không tỳ vết, hai cánh tay

trắng nõn giống như ngó sen hiện tại đang nắm chặt tay anh cứng đờ,

giống như con mèo nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng thương, Vệ Cung Huyền quay

cô lại mặt đối mặt nhưng tư thế cũng không thay đổi.



Anh thích

thú nhìn, không nhịn được cười khẽ, Nguyễn Mộng đáng thương cứng đờ

không dám động đậy, chỉ sợ anh lại muốn làm chuyện xấu gì, lông mi thật

dài bên trên còn đọng một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, khuôn mặt

đáng thương, khuôn mặt ít ai thấy được, làm Vệ Cung Huyền thiếu chút nữa phun máu mũi.



Anh cười ôm Nguyễn Mộng, ôm cô vào lòng thật chặt, cọ nhẹ cái mũi nhỏ nhắn.



“Không đau không đau, ông xã nhẹ một chút.”



Trong ngực ôm bánh bao yếu ớt, anh dục hỏa mười phần cũng không thể phát

tiết, cuối cùng không còn cách nào khác đành vừa ôm vừa dụ dỗ, dụ dỗ cho tốt lại hôn tiếp.



Cảm giác ôm cô không giống trước kia, trước

kia giống như ôm một cục gạo nếp, hiện tại giống như ôm một khúc sườn,

cô thật sự quá gầy, toàn thân không có hai lạng thịt, anh vẫn thích bộ

dáng bánh bao trước kia, bánh bao trắng trẻo mập mạp.



Anh không

dụ dỗ thì không sao, càng dụ dỗ Nguyễn Mộng càng muốn khóc, cô cũng cảm

giác mình kỳ lạ, kiếp trước không ai dụ dỗ không ai quan tâm, cô không

phải vẫn sống được sao?



Cô thả tay xuống, từ từ đến gần Vệ Cung Huyền, ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong cổ anh:



“Thật xin lỗi …”



Thật xin lỗi, em không thể nói cho anh biết chân tướng sự tình, thật xin

lỗi, tha thứ cho lòng tham của em, thật xin lỗi, em yêu anh…



“Về sau nhớ ngoan một chút, được không?”



Vệ Cung Huyền vuốt ve eo nhỏ mềm mại, đầu ngón tay không ngừng ở trên làn

da trắng nõn của cô sờ loạn, biết cô đã nghĩ thông suốt. Mặc dù có lúc

xung đột có lúc say tình thú cùng nhau, nhưng dám mở miệng nhắc chuyện

ly hôn…



Chuyện đó đừng hòng. Anh yêu thích bộ dáng cô ngoan ngoãn đáng yêu, giống như một quả tuyết lê thơm mát, anh muốn giấu ở trong

lòng mà yêu thương.



“Nếu không anh liền đem em nhốt ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi, ly hôn nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”