Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 51 :

Ngày đăng: 17:08 19/04/20


Chừng một phút sau, Vương phu nhân đột nhiên vỗ tay một cái, chỉ vào Cố Minh Tích, bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra:



“Tôi, tôi nhớ ra rồi, cô là tiểu thư của Cố gia?”



Cố Minh Tích nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẫn duy trì phong thái thục nữ,

chỉ là gương mặt sưng to, phù thũng giống như cái bánh bao làm giảm mỹ

cảm.



Nguyễn Mộng nhìn từ trên lầu xuống, trong lòng không nhịn

được bội phục người phụ nữ này có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ, nếu

như là cô…, chỉ sợ gặp hoàn cảnh như vậy đã xấu hổ muốn chết rồi, đâu

còn có thể tiếp tục ở lại đó như thế.



Nghĩ thế, tư cách và tố chất ở phương diện này mình cũng đã lĩnh giáo, kiếp trước bại bởi Cố Minh Tích, cô không mất mặt.



“Đường đường là đại tiểu thư của Cố gia, sao lại có thể ở cùng một chỗ với chồng tôi chứ?”



Hiện tại Cố gia đã xuống ngựa, Vương phu nhân cũng không cần phải nể mặt họ, huống chi chính là con gái nhà bọn họ làm chuyện như vậy, cô ta cũng

không biết xấu hổ, bà còn có hảo tâm làm việc tốt làm gì.



“Thế nào, không quen sống không có quần áo sang trọng, thẻ tín dụng để ngày ngày quẹt, giờ muốn câu dẫn người giàu có hay sao?”



Bà thổi thổi móng tay xinh đẹp mình vừa mới làm xong không bao lâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.



“Vài ngày trước, chuyện của tiểu thiếu gia Vệ gia đã gây xôn xao rất lớn,

mặc dù nói là không có chứng cớ, nhưng mọi người đều biết là ai làm. Cố

gia cũng vì vậy mà rơi xuống đường cùng, về sau muốn leo lên, rất khó

khăn.



Cố tiểu thư, cô và Vệ phu nhân giành đàn ông bị thua, liền muốn qua đây tiếp tục phân chia với tôi sao?”



Lão chồng nhà bà là do 1 tay bà đề bạt lên, năm đó không có tiếng tăm,

không người nào biết đến, hiện tại công thành danh toại, lại có phụ nữ

dám đến phân chia chén canh với bà.



Đáng tiếc, Vương gia tám chín phần đều nằm trong tay bà, lão chồng có nhảy ra cũng không có kết quả gì tốt.



Ông ta còn phải dựa vào bà mà sống, sao có thể vì tiểu tiện nhân này mà ra mặt chứ?



Vừa nghe Vương phu nhân nhắc tới Vệ gia, sắc mặt Cố Minh Tích nháy mắt biến đổi.



Từ sau khi sự tình bại lộ, cô đã biết mình sẽ thê thảm, chỉ là trong lòng

còn sót lại 1 chút hy vọng, cho là Vệ Cung Hyền sẽ nể 1 chút tình cũ,

không làm gì với cô.



Sự thật lại không như cô dự đoán, Vệ Cung Hyền không làm gì với cô, nhưng anh lại giao tất cả cho Ôn Dư Thừa!



Người kia tâm địa quá hung ác, đuổi tận giết tuyệt cô và Cố gia, mà Vệ Cung

Hyền chẳng những không ngăn cản, thậm chì còn cảm thấy chưa đủ tàn nhẫn, lại buộc tất cả bạn bè của cha cô trên thương trường không được phép

đưa tay giúp đỡ.



Lại còn đối với công ty đối địch của gia đình

cô, nâng đỡ không kiêng nể gì. Đục khoét Cố thị đến mức trống rỗng còn

chưa tính, còn khiến cho nhà bọn họ thiếu nợ tiền tỷ, nhiều tiền như

vậy… Nhà bọn họ sao còn có thể vực dậy?



Sau đó cha còn bỏ thuốc, đưa cô đến trên giường 1 lão già, dùng cái này để đổi lấy chi phiếu một trăm vạn!



Cô trị giá một trăm vạn…. Cô trị giá một trăm vạn!



Về sau, cô cũng không còn quá cố chấp, dù sao cũng đã dơ bẩn, cũng không

sợ bẩn thêm vài lần. Cô vẫn có thể cự tuyệt người mà cha giới thiệu, bản thân tự chọn lựa.



Bất quá không nghĩ tới cha có thể độc ác như vậy, vì một trăm vạn, lại đưa cô cho lão già biến thái Vương Thủ Quý này!



Năm nay tuổi đã lớn, mất đi năng lực tình dục, nhưng lão lại đam mê mấy

loại phương thức ân ái ly kỳ cổ quái. Cùng lão ta làm cả đêm, cô phải ở

trong bệnh viện 1 tháng!



Nếu như không phải nhờ thủ đoạn của

mình rất cao, cố gắng vui cười để lấy lòng lão, nói không chừng đã sớm
sưng mặt lên mà nói gì nữa.



Hai người cứ như vậy ôm đứa nhỏ ở giữa rồi nhìn nhau cười, khiến Ôn Dư Thừa đứng sau nhìn đến nổi da gà phải thốt lên:



“Hai người này ban ngày ban mặt ngẩn ngơ như vậy là sao thế? Không sợ người vô tội giống tôi đây nhìn đến mức muốn nôn mửa à?”



Làm ơn kiềm chế một chút được không, dù gì anh cũng thích bánh bao, còn

muốn kích thích một người thất tình đáng thương như anh sao?



Nghe Ôn Dư Thừa nói xong, Nguyễn Mộng mới chú ý bây giờ là ban ngày, mặc dù

bọn họ ở bên trong đó đùa giỡn rất lâu, nhưng trời còn chưa tối, mới đến chiều.



Nhìn xung quanh, quả nhiên đã có rất nhiều người đang

nhìn bọn họ, mặt lập tức đỏ lên, thật là kỳ lạ, cộng thêm cả những năm

cô đã sống từ kiếp trước mà vẫn còn ngây thơ như vậy, chỉ thử một cảnh

trong phim thần tượng như vậy thôi cũng thấy quá xấu hổ rồi.



“Khụ, đi thôi.”



Để dời đi sự chú ý cô còn ôm lấy Vệ Tiểu Bảo từ trong ngực Vệ Cung Huyền làm lá chắn khuôn mặt non mềm đỏ ửng.



Vệ Cung Huyền đứng ở phía sau cô cười, cũng không biết là cười cái gì. Ôn

Dư Thừa đâm anh vài cái cũng không có phản ứng, đợi đến anh phản ứng

kịp, lão Ôn đã chuẩn bị cho anh một giò rồi.



Lúc đang chuẩn bị

ra tay tiếp thì bị người ta nhìn, Ôn Dư Thừa sợ hết hồn, tay dường như

bất động giữa không trung, khóe miệng co quắp hai cái, hỏi:



“Cậu cười cái gì đấy?”



“Cậu sẽ không hiểu được.”



Vệ Cung Huyền dùng mấy chữ này chính là để đáp trả anh.



‘Phi’, cậu ta cho là anh không hiểu à, không nói thì thôi đi.



“Lão Vệ, cậu nói, vừa rồi có phải cậu cố ý muốn cho Cố Minh Tích thấy cậu hay không?”



Vệ Cung Huyền vừa đi vừa hỏi:



“Sao lại nghĩ như vậy?”



“Cậu thôi đi, cậu chỉ có thể lừa gạt viên bánh bao ngốc đó, tôi còn không biết bụng



dạ đen tối của cậu hay sao?”



Ôn Dư Thừa tỏ vẻ ‘hừ’ một tiếng, tiếp tục nói:



“Nếu cậu không muốn Cố Minh Tích nhìn thấy chúng ta, đã đi xuống từ cầu

thang nhỏ, tội gì phải đi từ trên cầu thang chính giữa nhà hàng xuống?”



Vệ Cung Huyền chỉ cười một tiếng, không để ý tới anh, bước nhanh lướt qua

chạy lên trước, tới bên cạnh Nguyễn Mộng, giúp cô đặt con trai xuống

đất, hai tay nho nhỏ mềm mại mập mạp chia ra mỗi bên cầm một ngón tay

của hai người, bóng lưng ba người dưới ánh nắng chiều mùa hạ dường như

được kéo ra dài thật dài.



Ôn Dư Thừa nhìn một lúc, từ đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nhàn nhạt mất mát.



Nhưng anh cũng rất nhanh liền bình thường trở lại, cúi đầu không nói tiếng

nào rồi cười, vắt áo khoác lên vai, đi ngược hướng với ba người nhà Vệ

gia.



Bánh bao là của lão Vệ, anh không giành.



Nhưng tối nay, anh sẽ không say không về.



Hoàn chính văn