Sự Im Lặng Của Bầy Cừu

Chương 32 :

Ngày đăng: 02:57 19/04/20


Đây là một mẩu giấy với vài hàng được viết bằng bút chì nguệch ngoạc và sai chính tả.



TÔI MƯỚN NHÀN THẤY JEDU



TÔI MƯỚN ĐI CÀNG CHÚA GIÊ XU



TÔI CÓ THỂ ĐI CÀNG JÉDU



NẾU TÔI NGOAN NGOÃN



SAMMIE



Clarice nhìn ngược qua vai phải của mình. Đầu tựa vào song sắt, Sammie nhìn trân trân vào bức tường của phòng giam.



- Cô có thể đọc lớn tiếng được không? Anh ta không nghe cô được đâu.



- Tôi muốn được nhìn thấy Jésus. Tôi muốn được đi cùng Chúa Giêsu. Tôi có thể đi cùng Jésus nếu tôi ngoan ngoãn.



- Không, không, được. Lần này không được có nhịp như một bài xướng nu na của trẻ con ấy. m luật thay đổi nhưng cường độ vẫn giữ nguyên - Lecter gõ nhịp thật nhẹ. - Một con gà mái trên một bức tường, đang mổ bánh mì cứng - Cô thấy không, với lòng nhiệt tâm hơn - Tôi muốn được nhìn thấy Jésus. Tôi muốn đi cùng Chúa Giêsu.



- Tôi hiểu rồi - Clarice bỏ mảnh giấy vào lại trong cái mâm.



- Không, cô chả hiểu gì cả. - Bác sĩ Lecter phóng người đứng lên, và cái thân hình mềm dẻo của ông bất ngờ trở nên quái đản trong tư thế của một người lùn dị hình, bắt đầu nhảy và đánh nhịp, giọng nói vang như một máy phát tín hiệu - Tôi muốn nhìn thấy Jésus...



Giọng của Sammie phía sau Clarice gào lên thất thanh như của loại khỉ hét Brazil: anh ta đứng lên và đập mặt vào trong song sắt, gân cổ nổi lên như các sợi dây.



TÔI MUỐN NHÌN THẤY JÉSUS



TÔI MUỐN ĐI CÙNG CHÚA TRỜI



TÔI CÓ THỂ ĐI CÙNG JÉSUS



NẾU TÔI NGOAN NGOÃN



Im lặng. Clarice nhận thấy mình đã đứng lên, cái ghế đã ngã và các giấy tờ cô để trên đùi rớt xuống đất.



- Xin mời cô - Bác sĩ Lecter nói, ông đứng thẳng như một vũ công để mời cô ngồi xuống lại. Ông thả người nhẹ xuống cái ghế bành và lấy tay tựa vào cằm. - Cô không thấy gì cả, - Ông lặp lại. - Sammie rất sùng đạo. Anh ta thất vọng chỉ vì Jésus trở lại quá chậm đó thôi. Tôi có thể nói cho Clarice biết tại sao anh phải ở đây không, Sammie?



Sammie phải dùng hai tay ôm lấy mặt mình để không đập đầu vào thanh sắt nữa.



- Nếu anh vui lòng? - Bác sĩ Lecter nhấn mạnh.



- Đưưượợợcccc - Sammie nói qua khe tay mình.



- Sammie đã để cái đầu của mẹ mình trong cái khay quyên tiền trong nhà thờ tại Trune. Họ đã hát bài “Hãy dâng tặng những gì tốt nhất cho Thầy” và anh ta không có gì tốt hơn cái đó - Lecter quay sang Sammie - Cám ơn Sammie. Mọi thứ đều ổn thỏa. Anh hãy xem truyền hình đi.
- Một bà hàng xóm có mặt ở đó, một bà cụ già lắm, chưa bao giờ lấy chồng, và bà ta đọc cho ông bài kinh của những người chết. Tôi cho đó là điều duy nhất bà ta làm được. Chuyện là như thế đó. Chúng ta hòa rồi nhé.



- Có qua có lại mà.



- Ông có nghĩ cô gái ở Virginie có một thân hình hấp dẫn lúc cô ta còn sống không?



- Cô ta rất chải chuốt.



- Xin ông đừng làm mất thời giờ của tôi.



- Cô ta hơi bệ vệ.



- To lớn và vai rộng à?



- Đúng vậy.



- Hắn đã bắn ngay ngực cô ta.



- Đúng.



- Tôi đoán chắc ngực cô ta hơi lớn.



- Đối với thân hình thì đúng vậy.



- Nhưng hông cũng rộng.



- Quả thế.



- Cái gì khác nữa?



- Người ta có nhét một con côn trùng trong họng cô ta và thông tin này còn được giữ kín.



- Có phải một con bướm không?



Clarice gần như muốn nín thở. Cô hy vọng ông ta sẽ không chú ý đến.



- Đó là một con bướm đêm. Tôi xin ông, ông làm ơn nói cho tôi biết làm sao ông đoán ra được chi tiết này.



- Này Clarice, tôi sẽ nói cho biết tại sao Buffalo Bill bắt cóc Catherine Baker Martin. Đó là lời cuối cùng của tôi trong các điều kiện hiện tại. Nói cho bà thượng nghị sĩ biết những gì hắn đang muốn làm với Catherine và bà ta có thể cho tôi một đề nghị khác hấp dẫn hơn... hoặc chờ cho con gái bà ta nổi trên một con sông và nhìn nhận là tôi có lý.



- Thưa bác sĩ Lecter, tại sao hắn bắt cóc Catherine vậy?



- Hắn muốn có một áo vét có núm vú.