Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 10 : Hình Bách Lâm

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Giang Lạc:



Anh yêu em.



Giờ đang là nửa đêm ngày 28 tháng 10, em đang ngủ rất say, dáng vẻ ấy anh yêu đến không nỡ dời mắt.



Nhưng anh không dám nhìn nữa, anh sợ nếu còn tiếp tục nhìn em thì sẽ làm anh thay đổi quyết định khó khăn lắm mới đưa ra.



Em còn nhớ lần đầu mình gặp mặt chứ? Em mới lên đại học, mặc chiếc áo dạ cài nút sừng trâu màu đen, ngày đó tuyết rơi lớn, kết thúc buổi lễ em đút hai tay vào túi, đeo ba lô cúi đầu nhanh chóng rời đi.



Lúc ấy anh đoán em hẳn là một người rất khó sống chung, khuyết thiếu sự hứng thú với mọi thứ, nhưng không hiểu sao lại gia nhập vào hoạt động xã đoàn.



Anh rất hiếu kỳ về em, khí chất độc nhất trên người em cực kỳ thu hút anh.



Nhưng mà, anh không ngờ em là “đồng loại” với mình, vậy là bốn năm đại học, chúng ta lãng phí mất thời gian tốt rồi.



May thay, số mệnh an bài người được định bên nhau cho dù thế nào cũng sẽ không bị tách ra.



Tốt nghiệp đại học xong, anh vừa học cao học vừa làm việc, vào năm thứ hai đi làm thì gặp được em ở cửa tòa nhà văn phòng kế bên.



Chắc chắn em không nhớ rõ dáng vẻ khi ấy của mình đâu, nhưng anh lại nhớ rất rõ.



Cũng là vào khoảnh khắc nhìn thấy em, anh mới tin trên đời thật sự tồn tại một người như vậy, khi người đó xuất hiện, toàn bộ thế giới đều trở thành phông nền.



Trong chớp mắt đó, trong mắt anh, chốn phồn hoa này chính là vật làm nền cho em.



Em vẫn đứng tĩnh lặng trong đám đông, như thể tất cả náo nhiệt trên đời không liên quan gì đến mình, em cũng nhìn thấy anh, ban đầu là ngạc nhiên, rồi sau đấy mỉm cười.



Ngày đó, anh phải lòng em, thầm nhủ dù có ra sao cũng phải theo đuổi em.



Cuối cùng, anh đã thổ lộ với em bao nhiêu lần, em có đếm không? Anh không nhớ nữa.



Vì vẫn luôn bị từ chối một cách khéo léo, thậm chí anh bắt đầu từ bỏ suy nghĩ muốn sánh bước bên em, không phải là anh không yêu em, mà là vì cảm thấy có lẽ em thật sự không yêu anh.



Dưa hái xanh không ngọt, khi đó ngày nào anh cũng tự nhủ câu ấy, khuyên mình bỏ cuộc đi.



Thế mà mỗi lần nhìn thấy em, anh lại muốn thử thêm lần nữa, không chừng lần sau em sẽ đáp lại.


Vận mệnh chỉ cho anh một con đường, nhưng em có hai con đường.



Nếu anh cược thắng, một ngày nào đó em cũng sẽ đi theo anh, vậy kiếp sau hoặc là dưới âm tào địa phủ, anh đồng ý giao máu thịt của mình cho em, em muốn trừng phạt thế nào cũng được.



Còn nếu anh cược thua, xin em, sống thật tốt, có thể căm hận anh, có thể lãng quên anh, nhưng đừng để bản thân đứng trong bóng tối không chịu bước ra lần nữa, anh không đáng để em như vậy.



Anh thật sự hận mình, tại sao tình yêu không thể chiến thắng được dục vọng đáng xấu hổ cơ chứ.



Giang Lạc, anh rất nhớ em, mặc dù em đang ngủ cách anh không xa, nhưng anh vẫn nhớ em.



Hệt như anh làm thế nào cũng không thể chạm vào em, nhịp thở của em khẽ khàng như vậy, anh phải hơi nín thở mới có thể cảm nhận được hơi thở của em.



Anh rất muốn ôm em, rất muốn gọi em dậy rồi liều lĩnh hôn em.



Anh yêu em, nhưng anh…



Anh đáng chết, tất cả đều là anh gieo gió gặt bão.



Anh muốn tìm con dao, khắc tên em vào ngực mình, nhưng sẽ chảy máu, vì vậy bây giờ không được.



Giang Lạc, nếu em thấy thi thể của anh, nhớ mở cúc áo của anh ra nhìn.



Ngày mai, trước khi chết, em với anh ở bên nhau.



Bách Lâm yêu em



01:28, ngày 29 tháng 10 năm 2016.



Hết 10.



= = = = = = = = = = = = = =



Mình nói cảm nghĩ một chút nhé, ai không thích thì có thể lướt qua cũng được:



Lúc đầu mình thấy thương cảm cho Bách Lâm, anh là người đàn ông tốt, rất tốt, là anh mang ánh mặt trời đến cho Giang Lạc, là anh kéo Giang Lạc ra khỏi cuộc sống tăm tối. Nguyên nửa đầu lá thứ mình vừa edit vừa rơm rớm. Căn bệnh của Giang Lạc là sự hành hạ với Giang Lạc và cả anh, cuộc sống không tình dục với một người đàn ông sinh lý khỏe mạnh thật sự khá là… đáng thương, tình dục không phải là tất cả, nhưng nếu thiếu tình dục thì chắc chắn sẽ khuyết thiếu đi một cái gì đó rất lớn. Nhưng ngay từ đầu là do Bách Lâm chấp nhận, biết được bệnh tình của Giang Lạc rồi anh vẫn chấp nhận, nên anh phải có trách nhiệm với cái sự chấp nhận của mình. Chẳng thà Bách Lâm làm ở đâu đó ngoài đường mình sẽ chỉ chửi anh 2, 3 câu thôi. Nhưng Bách Lâm lại dắt về nhà, dắt người về nhà, “nhà” là mái ấm, là nơi riêng tư của hai người, vậy mà anh dắt người ta về cái mái ấm đó, làm ngay trên chiếc giường của cả hai 🙂 Mà không phải chỉ một lần! Đây là trọng điểm, không phải chỉ một lần! Bao lời ngon tiếng ngọt cũng không bằng hành động thiết thực của anh. Giả sử không nhiễm HIV thì anh có biết điểm dừng không nhỉ? Đã vậy còn dồn ép Giang Lạc, hai lựa chọn đó chơi một mình đi anh ai dám chơi cùng.



Xong, kết thúc 1 phút lảm nhảm vì quá bức xúc đêm khuya.