Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 20 : [Hình Bách Xuyên 0.9]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Giang Lạc có thể nói ra suy nghĩ trong lòng với tôi là chuyện rất đáng mừng.



Cậu ấy hướng nội, đến nỗi ngay cả tâm nguyện của bản thân cũng không biểu đạt ra, tôi không biết là vì bản tính của cậu vốn dĩ đã thế, hay bắt nguồn từ việc cậu không tin tưởng chúng tôi, nhưng khả năng lớn hơn nữa đó là không muốn tạo gánh nặng cho mọi người.



Chúng tôi đứng ở điểm cực Bắc “giả”, là Giang Lạc đề xuất nán lại đây.



Vì không khí ở đây rất tốt, chỉ có điều đúng là nhiệt độ cực thấp, mọi người đều quấn mình thành cái bánh chưng, mà vẫn bị lạnh đến đau buốt cả má.



Người hướng dẫn viên du lịch vẫn liến thoắng không ngớt: “Mọi người đến vào thời gian này căn bản không nhìn thấy được ánh sáng cực Bắc, đợi chốc nữa quay về cho hai người danh thiếp của tôi, khi nào hạ chí thì quay lại đây, chắc chắn có thể gặp được.”



Tôi không muốn quan tâm tên hướng dẫn viên, khá thù dai chuyện cậu ta lừa chúng tôi.



Giang Lạc vẫn đang bước chậm, vòng qua tấm bia đá, nhìn về phương xa.



Tôi đứng sau cậu, chỉ có thể nhìn thấy gò má đối phương.



Dáng vẻ trĩu nặng tâm sự ấy làm tôi cũng trở nên nặng nề theo.



Chắc cậu đang nghĩ về Bách Lâm, dù sao đáng lẽ là hai người họ đứng ở đây.



Cũng có thể, nếu họ đến đây sẽ may mắn nhìn thấy ánh sáng cực Bắc, hẳn sẽ rất hạnh phúc.



Tôi không dám nghĩ tiếp, túi áo nơi ngực có cất tấm hình của Bách Lâm mơ hồ nóng lên.



Giang Lạc bất ngờ quay lại, ngược sáng nên không thấy rõ vẻ mặt cậu.



Cậu nói: “Anh, hạ chí chúng ta lại đến lần nữa nhé.”



Có lẽ chỉ cần Lý Giang Lạc nói ra yêu cầu thì tôi đều sẽ đồng ý.



“Ừ.” Tôi cười với cậu, không biết cậu có nhìn thấy không.



Tôi và Giang Lạc đều không có tâm tình chụp hình, nhưng hướng dẫn viên liên tục hỏi: “Khó khắn lắm mới đến một lần, hai người không chụp tấm hình kỷ niệm hả? Tôi chụp cho, hai người mau đứng đi!”



Tôi hơi bất đắc dĩ, thật sự không chịu được người ồn ào như thế.



Chắc Giang Lạc cũng nghĩ như tôi, không muốn phí lời với cậu ta nên cũng nhận mệnh đứng trước tấm bia đá.



“Hai người…” Hướng dẫn viên cầm điện thoại của tôi, bất mãn nói, “Lại gần chút nữa đi chứ, gì mà như hai lính gác vậy.”




Tôi cầm ly, nhẹ chạm vào ly rượu trong tay cậu.



Cậu giật mình, hoàn hồn nhìn tôi.



Tôi nâng cái ly lên, ra hiệu uống đi.



Cả hai nhìn nhau cười, mỗi người uống một hớp.



Khác ở chỗ, tôi quen với loại rượu Whisky, chỉ nhấp từ từ, còn Giang Lạc lại một hơi nốc sạch rượu, tôi hoảng hồn vội giật ly của cậu.



“Rượu này không thể uống như thế!” Tôi đặt ly lên bàn, cầm gì đó cho cậu ăn.



Cậu ấy mím môi, cúi đầu, ánh đèn mờ ảo của bar phủ xuống người cậu vừa sặc sỡ vừa không chân thật.



Tôi đứng dậy, cậu ngửa đầu nhìn tôi.



Tôi dụi tắt điếu thuốc trong tay, kéo người đối phương lên, cậu mù mờ, lớn giọng hỏi tôi: “Sao?”



Tôi ôm cổ cậu, dìu cậu bước đi.



Chỗ của chúng tôi đi về trước rồi quẹo phải chính là sàn nhảy, trên sàn đang múa máy loạn xạ.



Trước mặt là sân khấu của yêu ma quỷ quái, lúc này có một gã có mái tóc cạo thành hai nửa âm dương đang nhảy múa.



“Nhảy đi!” Tôi ghé sát vào tai cậu nói.



Cậu khá luống cuống, liên tục từ chối, nhưng tôi không tha.



Tôi cũng không biết nhảy, chẳng qua là thấy tại chốn này thì cần quên đi mọi thứ, quên đi mình là ai, quên đi tại sao đến nơi này, tất thảy tốt xấu gì cũng hãy buông bỏ hết đi.



Chúng tôi đã trải qua những tháng ngày vật vã, tìm một cơ hội để phát tiết không phải là việc xấu.



Tôi thuận tay kéo lấy tay cậu, theo tiếng reo hò đồng thanh của mọi người mà vừa nhảy vừa múa may.



Giây phút này, tôi cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi, làm gì còn dáng vẻ thận trọng mà đàn ông đang gây dựng sự nghiệp nên có.



Thú thật, bước ra khỏi sàn nhảy, người tôi đẫm mồ hôi, Giang Lạc cũng chẳng khác gì, nhưng chúng tôi nắm tay lẫn nhau, bật cười sằng sặc không kiêng kị.