Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 25 : [Lý Giang Lạc 1.2]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Tôi lén viết thiệp chúc năm mới cho anh Bách Xuyên, nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là nói anh phải giữ bí mật về món quà vì cô chú không có phần.



Tôi cố tình lặng lẽ đặt quà trước cửa phòng giống với khi tặng quả táo cho anh đêm Giáng Sinh, làm vậy không cần đối mặt nói chuyện, với tôi, quà dễ tặng hơn.



Ban đầu, buổi trưa lúc đi về chúng tôi có nhiều thời gian ở cạnh, đáng lý tôi nên tặng cho anh ngay lúc đó.



Tặng quà trực tiếp thì có thành ý hơn.



Nhưng tôi không làm được, do dự hết lần này đến lần khác, gần như lấy quà từ trong túi ra rồi mà cuối cùng vẫn bỏ trở lại.



Hình như tôi vẫn luôn như thế, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng không có dũng khí.



Thật ra hôm nay tôi rất lúng túng.



Đến công ty đưa sủi cảo cho các đồng nghiệp, tôi và mọi người không thân lắm, nhưng bọn họ đều tràn trề năng lượng rất thích náo nhiệt, bình thường anh Bách Xuyên ở chung với họ sẽ không quá nghiêm túc, có lẽ cũng thầm xem là bạn bè của nhau rồi.



Khi cả hai rời công ty đi về thì có người đùa giỡn gọi tôi là “bà chủ”, lúc đó tim tôi nhảy vọt lên cổ, đầu ngón tay lạnh buốt.



Tôi không hiểu vì sao người đó nói thế, đến cùng là tôi đã làm gì để họ hiểu lầm, hay là anh Bách Xuyên…



Chắc chắc sẽ không thể với anh Bách Xuyên, dù sao tôi là người yêu của Bách Lâm.



Dù hiện tại Bách Lâm không còn, anh ấy sẽ không thể tỏ ý kiến gì với tôi, nhưng chuyện này là không thể.



Cũng may anh Bách Xuyên không xem lời nói đùa đó là chuyện to tát, cũng không giải thích gì với tôi, nếu không thì có lẽ bầu không khí sẽ cực kỳ vi diệu, tôi không chắc mình có thể bình thản không sợ hãi đối mặt với việc này không, cũng sợ anh Bách Xuyên sẽ hiểu lầm, đến lúc đó thật sự không thể đối mặt với anh.



Tôi nên tìm cơ hội tâm sự với người đồng nghiệp đó, bảo họ về sau đừng lại đùa những chuyện thế này.



Đã hơn 2 giờ sáng, tôi không thấy buồn ngủ một chút nào.



Ngồi trên giường, lục lại tin nhắn Bách Lâm gửi cho mình lúc trước, rất nhiều, nhiều đến mức tôi không lướt xuống cuối được.



Lướt một lúc cũng thấy đoạn tin nhắn thật dài anh ấy gửi cho tôi vào Tết năm ngoài.



Khi đó tôi ở nhà một mình, còn anh đến ở với cha mẹ.



Anh biết tôi không có ai ở bên, nên sau khi về thì luôn nhắn tin nói chuyện trên Wechat, tôi nghe cô chú bảo anh gọi tôi cùng về đón Tết, anh cười hỏi tôi có muốn về không, tôi từ chối.



Không phải là không muốn về, chỉ là không biết sống chung với các bậc phu huynh như thế nào.



Từ nhỏ đến lớn, tôi sợ nhất là những người phụ huynh.




Tôi đờ đẫn bị anh kéo ngồi xuống ghế, còn anh đứng sau lưng.



“Xem cho kỹ, không được phép đờ người, không được phép nghĩ chuyện khác, xem xong thì nói tôi biết suy nghĩ của cậu.”



Đầu óc tôi mơ hồ, nhưng vì anh ấy nói vậy nên cũng chỉ đành nghe theo.



Tôi đã từng xem qua phần văn kiện này, song có ít chi tiết nhỏ đối phương đã chỉnh sửa, sau khi xem xong tôi quay đầu gọi anh Bách Xuyên, phát hiện anh đang hút thuốc nhìn ra ngoài cửa sổ.



Chắc vì tôi xem quá nhập thần nên không biết anh hút thuốc từ lúc nào.



Tôi cứ vậy nhìn anh, thấy anh trĩu nặng tâm sự.



Bây giờ tôi gần như có thể xác định anh tìm tôi không phải chỉ đơn thuần là gọi đến xem văn kiện, vì việc này không phải việc gì cấp bách, không cần thiết tối cuối năm không ngủ mà gọi tôi lại nhìn, hơn nữa nếu chỉ xem văn kiện thì anh ấy cần gì đăm chiêu ủ ê như thế.



Tôi gọi: “Anh.”



Anh giật mình, quay qua nhìn tôi: “Xem xong? Nói đi.”



“Anh tìm em là có chuyện khác phải không?” Hiếm khi tôi thẳng thắn thế này.



Anh ấy khựng lại, tàn thuốc rơi xuống bệ cửa sổ.



Tôi quan sát anh, cảm giác mình có sự dũng cảm trước nay chưa từng có.



“Có gì cứ nói thẳng, anh như này em không thích ứng được.” Tôi nghĩ chắc không phải chuyện tốt lành gì, bằng không anh ấy sẽ không có bộ dạng này.



Trong lòng tôi, anh Bách Xuyên khác hẳn với Bách Lâm và Từ Chiêu, chừng như anh tập hợp tất cả ưu điểm của hai người kia, tri kỷ, dịu dàng, trưởng thành, lịch thiệp, anh là kiểu người khi gặp vấn đề thì phải nói thẳng ra, gống như bữa cơm tất niên, không ai trong chúng tôi dám nhắc đến tên Bách Lâm mà anh lại có thể nhắc.



Anh ấy luôn kéo chúng tôi tiến về trước, tôi đoán chắc chắn anh có chuyện quan trọng nên mới thế này.



Chúng tôi đối mặt, cuối cùng anh gật đầu, hút một hơi thuốc, rồi nói: “Giang Lạc, vừa nãy tôi đi tìm cậu, cửa phòng cậu không đóng kỹ.”



Trong nháy mắt ấy, mồ hôi lạnh túa ra từ mỗi một lỗ chân lông trên người tôi, tôi hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nhớ là mình mở cửa sổ để mùi tản bớt nhanh sau khi đốt giấy.



Vậy là…



Tôi không khóa cửa, rồi cửa phòng bị gió thổi mở ra?



Tôi không tin nổi nhìn anh ấy, anh nhíu chặt mày, không biết có phải tôi nhầm lẫn không mà hình như thấy anh mọc lún phún râu nơi cằm.