Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 35 : [Lý Giang Lạc 1.7]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


Tôi lại bắt đầu mất ngủ, một đêm hút hết một bao thuốc.



Quãng thời gian trước không nghiện thuốc lá nặng như thế này, song từ khi tôi quyết định dọn ra ngoài thì lại nghiện không cai nổi.



Dường như anh Bách Xuyên không muốn tôi đi lắm, lúc xem nhà anh ấy luôn biểu hiện ra một mặt khác hoàn toàn với lúc thường.



Soi mói, cũng rất thú vị.



Nhưng anh ấy chưa từng nói câu nào giữ tôi ở lại, có lẽ tôi không nên tưởng bở.



Đã phiền hà họ lâu như thế, gia đình ấm áp vay mượn sớm muộn gì cũng phải trả lại, quay đầu sớm dù sao cũng tốt hơn là hãm sâu đến không thể kiểm soát rồi lại bị ép buộc kéo ra, lúc đấy chắc sẽ rất đau đớn.



Thỏa thuận cho thuê phòng đã ký kết xong, tuần sau là có thể chuyển đến.



Có vẻ như chuyện xảy ra quá chóng vánh, tôi còn chưa kịp ghi nhớ mỗi một góc trong căn nhà này.



Mở mắt đến hừng đông, hôm nay phải báo cho cô chú chuyện tôi dọn đi.



Sáu giờ, đồng hồ báo thức reo lên, tôi ngồi dậy nấu bữa sáng.



Gần 7 giờ, con trai cưng chạy đến tíu tít quanh chân.



Cô thức dậy, bước đến cầm nắp nồi lên hít hà cười nói: “Nấu ngon hơn anh của cháu nhiều!”



Tôi bỗng chua xót mũi, vì chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ không còn có thể hưởng thụ buổi sáng như thế này.



“Cô.” Tôi do dự, không biết sáng sớm đã nói tin này có phải cụt hứng lắm không, nhưng khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, bây giờ không nói thì chắc chắn sẽ bị tôi lần lữa đến khi nào.



“Ừ?” Tâm trạng của cô rất tốt, xới cơm ra cho mọi người, cười trêu, “Ấp úng cái gì? Còn có chuyện gì chưa thể nói với cô sao?”



Tôi vẫn thấy khó mà nói ra lời, nhìn mâm đồ ăn trong tay, tạm ngừng rồi sau cùng vẫn thông báo: “Tuần sau cháu sẽ dọn ra khỏi đây.”



Tôi nghe thấy tiếng chén sứ rơi xuống mặt bàn, cô đang quay lưng với tôi, đứng cạnh bàn ăn.



Cô không nói gì mà tôi cũng không dám quay đầu, tình thế giằng co.



Cửa nhà bếp bị kéo ra, anh Bách Xuyên đi vào.



“Cơm xong hết rồi à.” Anh ấy nói xong mới phát hiện bầu không khí khác lạ, sửng sốt hai giây rồi bỗng lớn giọng gọi tôi, “Giang Lạc, cậu nói với mẹ rồi?”
Tôi không muốn biết tí nào, không muốn biết bất cứ chuyện gì giữa họ vì nó sẽ làm tôi ganh tị.



Ganh tị? Tôi bỗng dưng dùng cái từ này.



Vì sao tôi lại ganh tị?



Ganh tị anh Bách Xuyên liên lạc với Dịch Lễ, ganh tị bọn họ hẹn hò rồi cùng đến tiệm bánh, ganh tị anh Bách Xuyên gửi cho Dịch Lễ tin nhắn tôi không biết.



Vì sao tôi ganh tị?



Tôi xem Dịch Lễ là bạn bè, những ngày qua tiếp xúc với nhau, y đã không chỉ là bác sĩ tâm lý của tôi.



“Cậu ta nói cậu ta trở nên bần thần mất tập trung là vì em sắp dọn đi, nghĩ đến việc sau này không có em ở chung nữa thì trong lòng bỗng thấy trống rỗng.” Dịch Lễ bóp cằm tôi để tôi nhìn y, “Em nói thử xem ý của cậu ta là sao?”



Tôi lùi về sau, tránh khỏi tay y: “Vì bọn họ xem em là người nhà.”



“Đúng, cậu ta cũng nói như thế, cậu ta nói xem em thành thế thân cho Hình Bách Lâm.”



Tôi nhíu chặt lông mày, tim khó chịu kinh khủng.



Tôi không muốn làm thế thân của bất luận một ai, dù có là Bách Lâm tôi yêu.



Yêu…



Tôi dùng chữ “yêu” với Bách Lâm, điều này đại biểu cho cái gì?



Tôi bắt đầu hỗn loạn, xoa huyệt thái dương nói với Dịch Lễ: “Em hơi khó chịu, anh ăn một mình đi, em về trước.”



“Đợi đã.” Dịch Lễ kéo tôi lại, bồi thêm, “Anh còn có câu cuối.”



Tôi nhìn đối phương đợi y nói cho hết.



“Anh là bác sĩ tâm lý.”



Tôi gật đầu biểu thị sự đồng tình với câu đó.



“Dựa theo phân tích của anh,” Dịch Lễ bỗng mỉm cười, nháy mắt với tôi như chàng trai tinh nghịch, “Hình Bách Xuyên yêu em.”