Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 7 : [Hình Bách Xuyên 0.3]

Ngày đăng: 03:08 19/04/20


“Lý Giang Lạc!”



Tôi không biết lúc hét ba chữ ấy giọng lớn đến mức nào, cái tên đã thò nửa người ra khỏi ban công như đã lấy lại linh hồn, đứng yên lại.



Tôi chạy đến, kéo người xuống, khoảnh khắc đó tôi giận đến run người.



Nếu tôi ra muộn một phút, có phải Lý Giang Lạc đã nhảy xuống từ tầng 27?



Cậu sững sờ nhìn tôi, tai mũi đều đỏ, tuyết vẫn rơi, một cơn gió thổi qua lạnh đến thấu xương.



Tôi kéo cậu ta vào trong nhà, khóa kỹ cửa lại, quay đầu thấy cậu ta vẫn còn ngây ra.



“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi.



Chắc cậu không ngờ tôi bỗng hỏi câu ấy, một lúc sau mới phản ứng, trả lời: “27.”



“27!” Tôi nện vào bả vai cậu ta, đẩy người đàn ông gầy yếu trước mặt ngã xuống sofa gần bên, cậu ta trông rất đáng thương, nhưng tôi không muốn thương xót cậu chút nào, “Cậu đã 27 rồi, sao còn kích động như 17 tuổi thế! Vừa rồi cậu muốn làm gì? Nhảy xuống? Nhảy xuống rồi sao? Chuyện này sẽ có thể kết thúc ngay hả?”



Lý Giang Lạc bụm mặt, không nói tiếng nào.



Tôi hơi bực mình, bực vì bộ dạng này của cậu ta.



Vẫn chưa rõ đến cùng cái chết của Bách Lâm là thế nào, tôi không tin kết luận của cảnh sát, cái tên Từ Chiêu kia làm tôi thấy kỳ lạ.



“Bộ dạng hiện tại của cậu thật làm tôi hoài nghi rốt cục vì sao em trai lại xem trọng cậu.” Tôi không tính khách khí với cậu ta nữa, mấy ngày qua Lý Giang Lạc đều như lạc mất hồn phách, không hề giống một người đàn ông có thể gánh vác được sự tình.



Cậu ta buông thõng tay xuống, trầm mặc rất lâu rồi mới lên tiếng: “Em cũng không biết.”



Buổi tối hôm đó tôi không cho Lý Giang Lạc về phòng cậu ta ngủ, cưỡng ép bắt phải ở lại bên chỗ tôi.



Nổi giận đủ rồi, tôi bình tĩnh lại, em trai đã chết, tôi không thể để người yêu của nó cũng xảy ra chuyện.




Từ Chiêu hỏi cậu ta: “Sau này có dự tính gì? Trước tiên đi tìm việc à? Chuẩn bị ra ngoài giải sầu?”



Tôi lặng lẽ cười lạnh, nhìn thế nào cũng thấy hai người bọn họ có vấn đề.



Vị cảnh sát trước mặt, lúc tra án chắc chắn có cất giấu tư tâm, tôi phải tìm ra chân tướng, điều tra rõ ràng tất cả, đến phiên hắn thất nghiệp rồi.



“Chuẩn bị dọn nhà trước.” Lý Giang Lạc nói, “Anh Bách Xuyên còn muốn ở lại đây thêm một thời gian, bọn em ở cùng một chỗ vừa khéo có thể trông nom nhau, cả tang lễ của Bách Lâm…”



Cậu ta nói đến đây thì không lên tiếng nữa, tôi thấy cậu quay đầu qua nhìn cửa kính, không biết đang nghĩ gì.



Từ Chiêu nhìn tôi qua kính chiếu hậu, bị tôi phát hiện, hắn nhanh chóng dời ánh mắt, nhưng tôi vẫn nhìn ra địch ý.



Tôi nghĩ suy đoán của mình có khả năng chính xác, vị cảnh sát chểnh mảng chức vụ chắc chắn đang tính toán gì đấy.



“Bằng không hai người đến căn nhà trống của tôi ở đi.” Từ Chiêu đề nghị.



“Nhà ở Thành Bắc?” Lý Giang Lạc quay qua, hỏi cực kỳ tự nhiên.



Quan hệ của hai người họ thật sự thân thiết đến có phần vượt quá tưởng tượng của tôi, có vẻ như họ quen thuộc tất thảy của nhau.



“Ừ, dù sao cũng bỏ trống, gần đây em không có việc làm, đừng ra ngoài thuê.” Từ Chiêu lại nhìn tôi qua kính chiếu hậu, hỏi: “Anh Hình thấy được không?”



“Tôi không thành vấn đề.” Tôi nói thật, ở lại nhà của Từ Chiêu còn tốt hơn, không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ.



“Được, vậy chờ tôi tìm người quét dọn bán thời gian đến quét tước, hai người dọn dẹp chút là có thể vào ở.” Câu đó là Từ Chiêu nói với Lý Giang Lạc, “Vừa đúng lúc anh cũng muốn em mau dọn khỏi chỗ đó, mấy ngày này anh nghỉ, có thể phụ em nhiều hơn.”



Từ góc độ của tôi không thể nhìn thấy phản ứng của Lý Giang Lạc, tôi bỗng thấy không đáng giá cho em trai mình chút nào, lần đầu tiên nó yêu đương mà lại rơi vào kết cục như vậy.



Tôi cắn chặt răng nhìn ra ngoài cửa kính, không muốn nghe Từ Chiêu quan tâm đến Lý Giang Lạc nữa, không biết Lý Giang Lạc có tâm trạng thế nào với sự quan tâm như thế khi mới mất người yêu, nói chung, tôi hận không thể khiến chiếc xe này lao xuống cầu vượt, để tôi kéo bọn họ chôn cùng với em trai.