Sư Phụ (Hệ Liệt)

Chương 1 :

Ngày đăng: 05:44 22/04/20


Khi ta sống đến lúc chẳng buồn đếm tuổi nữa, sư đệ cuối cùng của ta cũng cưỡi hạc về Tây, ta tiễn đưa xong, quay đầu nhìn lại, trước cửa núi phái Không Linh đệ tử quỳ đầy chín ngàn bậc thang, trong số đó, ngay cả đồ đệ của sư đệ cũng đã tạ thế không ít, mười người thì hết chín người phải gọi ta là Thái sư tổ bà bà rồi.



Hôm đó, ta quyết định thu một đồ đệ để cứu rỗi tâm linh bị xưng hô làm cho già cỗi của ta.



Vậy là ta thu nhận đại đồ đệ của mình.



Lúc đầu, vì chuyện ta thu đồ đệ, đám tiểu bối bận rộn đủ bề, ý đồ muốn ta chọn một người căn cốt tốt nhất trong ba vạn đệ tử để tiện bồi dưỡng thành người thành tiên tiếp theo, rạng rỡ cho Không Linh môn.



Nhưng bất kỳ ai, bao gồm cả ta cũng không ngờ rằng, ta lại đào được đại đồ đệ của mình trong sào huyệt yêu quái.



Lúc đó nó bị đại điểu yêu bắt về tổ định ăn thịt, còn ta vừa khéo đang thèm nên đi đào trứng yêu quái, chưa mò được trứng đã mò được chân một đứa trẻ. Ta kéo nó ra, vừa nhìn đã chấm ngay căn cốt kỳ diệu vượt xa ba vạn đệ tử Không Linh môn của nó.



Lúc đó ta mừng rỡ như phát điên, một chưởng đập chết đại điểu yêu đang kêu chí chóe bên cạnh, ôm đứa trẻ lên cây, ngay cả tên cũng chưa hỏi đã buột miệng nói: “Con có muốn làm đồ đệ của ta không?”



Nó chưa hết chấn kinh nhìn sang xác điểu yêu chết thẳng cẳng bên cạnh, lại nhìn sang ta: “Đồ đệ là gì?”



Ta chưa từng thu đồ đệ, thật sự không biết đồ đệ là gì, nhưng những lúc thế này gạt trẻ con là quan trọng nhất, mắt ta đảo đảo: “Đồ đệ là tiểu bảo bối ta nâng niu thương yêu cho ăn cho mặc.”



“Cho ăn?”



“Ừm, sơn hào hải vị.”



“Cho mặc?”



“Ừm, lụa là gấm góc.”



“Tiểu bảo bối…”



“Ừm ừm, tâm can bảo bối.” Ta đưa tay giúp nó chùi sạch bụi đất trên mặt, nó mở mắt nhìn ta, trong đôi đồng tử đen láy ngập tràn những tia sáng khe khẽ. Ta cũng hơi xót thương, đứa trẻ lớn chừng này rồi mà vừa đen vừa ốm, suýt chút nữa bị kéo vào tổ điểu yêu ăn thịt mất, vậy mà cũng không ai cứu nó, ta nắm bàn tay nhỏ của nó, ngồi xuống nhìn nó, “Con làm đồ đệ của ta, sau này sẽ không để người hay yêu bắt nạt con nữa, ta sẽ bảo vệ con cả đời.”
“Sư huynh, mỗi lần xuống núi bị người ta gọi là sư thúc tổ, xin hỏi trong lòng huynh nghĩ thế nào? Có cảm thấy đắc ý lắm không? Huynh nói xem nếu đệ mà đắc ý thì có bị người ta đánh không?”



“Sư huynh, nếu đệ bị đánh vì xấu miệng thì huynh và sư phụ có giúp đệ không?”



Ta ở trong phòng nghe cũng bật cười. Sau đó bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng Thiên Chỉ oai oái kêu đau: “Sư huynh! Sư huynh! Đệ không xấu miệng! Đừng đánh… Ối da!”



Từ sau khi Thiên Chỉ nhập môn Thiên Cổ đã thích đánh nó, luyện công không tốt là đánh, nói năng đáng ghét là đánh, làm việc chậm chạp cũng đánh, tuy lần nào Thiên Cổ đánh Thiên Chỉ cũng có thể tìm được lý do, nhưng ta cứ cảm thấy nó công báo tư thù, có lúc kiếm khí đánh Thiên Chỉ khiến cửa cũng lung lay, thiết nghĩ Thiên Cổ không hề tiếc sức.



Ta thầm nghĩ sau khi Thiên Cổ nhập môn hình như ta đánh nó quá ít, bởi vậy mới khiến nó phạm phải sai lầm, hiện giờ Thiên Chỉ chịu đòn nói không chừng cũng tốt.



Ta vốn tưởng thu nhận một đệ tử hoạt bát hiếu động để điều tiết không khí, mạch này của ta nhất định có thể trở về phương thức tu hành tích cực, sư phụ dạy đệ tử học.



Nhưng có thế nào ta cũng không ngờ, Thiên Chỉ lại còn khiến ta lo lắng hơn cả sư huynh của nó…



Thiên Chỉ tu hành lúc nào cũng nóng lòng, thích nhất là sau luyện thành pháp thuật bèn chạy xuống núi Không Linh biểu diễn cho đám tiểu bối. Ta chỉ nghĩ Thiên Chỉ thích khoe mẽ thôi, tính tình nó không xấu, thỉnh thoảng hư vinh một chút cũng có thể thúc đẩy nó tu hành pháp thuật tích cực hơn, bởi vậy không cố ý ngăn cấm nó.



Nào ngờ nó lại dám dựa vào công lực nhập môn hơn hai mươi năm của mình đi khiêu khích tà mị ác linh bị giam trong Phược Yêu trì dưới núi Không Linh.



Phược Yêu trì là một đầm nước đen, trong đó nhốt yêu tà khó lòng thuần phục mà thường ngày đám tiểu bối Không Linh ra ngoài bắt về, đám yêu tà này bị nhốt nên hỏa khí đầy bụng, Thiên Chỉ tự mình dâng đến cửa, đương nhiên là không hề bất ngờ mà bị yêu tà kéo xuống hồ…



Nó làm ra chuyện này, tuy là bị tiểu bối xúi giục, nhưng thật sự xui khiến vẫn là bản tính tự phụ ngông cuồng cùa nó, nó bái ta làm thầy, ta lại chưa thể khiến nó thu bớt tâm tính, ngược lại còn dung túng cho sự kiêu căng của nó, nói ra cũng là lỗi của ta.



Chuyện đi cứu nó đương nhiên là trách nhiệm không thể chối bỏ của sư phụ ta đây.



Nhưng cũng chính chuyện này đã hoàn toàn đẩy đại sư huynh không dễ gì mới chuyên tâm tu đạo của nó vào bước không còn đường quay lại…



***