[Dịch]Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 98 : Kim diễm của nàng, không ai sánh bằng

Ngày đăng: 02:30 17/09/19

Edit: Tịch Liêu "Rốt cuộc cửu cung đầu là cái gì?" Già Lam nhỏ tiếng hỏi Phượng Thiên Tầm, không ngờ lại bị Tiểu Thanh nghe được, nàng theo bản năng kêu thành tiếng, "Cô ngay cả cửu cung đầu cũng không biết là gì sao? Vậy thì chẳng phải cô sẽ chết chắc sao?" Một câu này của tiểu nha đầu khiến mọi người bị kinh động. Khi Tiểu Thanh ý thức được đây là thời điểm nào thì đã quá muộn, nàng gắt gao bụm miệng mình, trong mắt lộ rõ sự áy náy. Phượng Thiên Tầm tức giận trừng mắt với nàng, nhưng cũng không trách cứ gì, tuy là chủ tớ, nhưng Phượng Thiên Tầm chẳng bao giờ đối đãi với Tiểu Thanh như là hạ nhân. Bởi vì thật tình đối xử, nên Tiểu Thanh mới có thể dùng bái tiểu thư nhà mình như vậy, cái gì cũng đều là tiểu thư nhà mình giỏi nhất, sùng bái mù quáng. Hai mẹ con hoàng hậu không hẹn mà cười nham hiểu, nếu ngươi không biết vậy xem bọn ta chỉnh ngươi thế nào? "Vừa rồi tất cả mọi người cũng đã nghe thấy, chính miệng ngươi đã nói, để cho chúng ta ra đề mục, thế nào, bây giờ muốn rút lui à?" Hoàng hậu nở nụ cười lạnh, ánh mắt giễu cợt nhìn Già Lam. Khi nãy ngươi nhiều lời xảo biện như vậy mà, nói xong lời này nàng và nữ nhi cũng không thể xuống đài được. Hiện tại thế nào? Muốn rút lui sao? Chỉ là một dã nha đầu, cũng muốn đấu với nàng? Thời điểm nàng lăn lộn bên ngoài, dã nha đầu này không biết có ở trong bụng mẹ hay chưa nữa? "Dựa theo quy tắc hoàng cung, nếu không phải ngươi khăng khăng đòi biểu diễn, hoặc không biểu diễn, vậy ngươi chính là xem thường uy nghi hoàng thất, là tội chết. Nhưng mà, thấy ngươi lần đầu vi phạm, chỉ cần người quỳ xuống dập đầu dưới chân bản công chúa, có khi bản công chúa mềm lòng tha cho ngươi một mạng." Nhị công chúa đắc ý cười, tức giận mới vừa rồi cũng đã giảm đi phân nửa. Nàng ta là cái thá gì? Một bá tánh bình thường không thân phận địa vị, cũng dám đòi 'cóc ăn thịt thiên nga', hy vọng có được Phượng thiếu? Quả thật là nói chuyện viển vông. Đặc biệt hơn nữa khi Phượng lão thái thái đối với nàng rất ôn hòa, càng làm cho nàng thêm buồn bực, nàng phải để cho tên bình dân này ở trước Phượng thái quân với Phượng thiếu mất hết mặt mũi, để cho bọn họ từ nay về sau không thèm liếc mắt nhìn nàng ta nữa. Tầm mắt Đại công chúa nhàn nhạt xẹt qua hai mẹ con, cau mày một cái. Hoàng Phố Kỳ Anh trước sau cũng không tham gia vào, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Già Lam, hết sức suy nghĩ, cuối cùng đã gặp nàng ở chỗ nào? Hoàng Thái Hậu thấy loạn cũng không sợ hãi, thủy chung mỉm cười nhàn nhạt, chỉ có đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng âm u, người có thể thấy được mới là người biết rõ tâm tình của bà. "Lão tổ tông, cửu cung đầu là trò chơi nhàm chán, chỉ có người nhàm chán mới thích chơi, người thật sự muốn thưởng thức sao?" Phượng Thiên Sách đột nhiên mở miệng nói, nhàn nhạt liếc nhìn phía Già Lam. Nhìn tình hình của nha đầu kia, nhìn xem thật khiến người ta lo lắng mà. Phượng lão thái thái bưng chén trà, chậm rãi thổi, không trả lời gì. "Lão tổ tông, Tôn nhi đang nói chuyện với người đó." Môi mỏng cong lên, Phượng Thiên Sách lại ở trước mặt của mọi người giở trò nũng nịu Nữ nhân làm nũng là thiên tính, nam nhân làm nũng là.... Tay đang bưng chén trà của Phượng lão thái thái khẽ run lên, có chút không chịu nổi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tôn nhi. Hôm nay tiểu tử thối nhà bà rất khác thường, ngày thường cho dù trời có sập xuống, hắn cũng không quan tâm, cho dù trước mặt có kiếm nhọn chỉa vào cũng vậy, hôm nay lại vì một nữ tử... Phượng lão thái thái lại cẩn thận đánh giá Già Lam lần nữa, thưởng thức thì thưởng thức, nhưng bà vẫn cảm thấy Già Lam không thích hợp với tôn nhi của mình, lấy thân thế và gia cảnh Tôn nhi, chỉ có nữ tử như Đại công chúa mới thích hợp. Một khi Phượng gia và hoàng thất kết thông gia, quan hệ hai nhà coi như được xoa dịu, xem như Phượng Lân quốc càng thêm đoàn kết, không đến mức giống như bây giờ, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng[1], chẳng ai biết người hoàng thất sẽ ở sau lưng Phượng gia làm chuyện xấu gì. [1] Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng (明枪易躲暗箭难防): Ngọn thương ngoài ánh sáng dễ tránh, mũi tên trong bóng đêm khó tránh. Nhưng nếu Tôn nhi cố ý kiên trì... Như vậy bà phải nhìn nữ tử này xem đến tột cùng có đáng giá để bà thay đổi chủ ý hay không? "Đừng xem cửu cung đầu là đồ vặt vãnh, để có thể giải được nó cần phải có kiến thức, ta rất thích xem, cho dù người hoàn thành là Thiên Dật đại sư. Người có thể hoàn thành được cửu cung đầu đều là những người có trí tuệ hơn người. Sách nhi, thường ngày ngươi nên học hỏi Thiên Dật đại sư, đừng có cả ngày gây chuyện, rước lấy những chuyện phiền toái khác, còn khiến lão tổ tông với cha nuôi ngươi phải đi theo sau chùi đít cho ngươi." Khóe miệng Phượng Thiên Sách khẽ co giật, lão tổ tông hôm nay làm sao thế, ngày thường hắn nói gì cũng đồng ý, sao hôm nay lại cố tình làm ngược lại, chẳng lẽ bởi vì.....Hắn lo âu liếc nhìn Già Lam, xem ra hôm nay nàng không thể chạy khỏi ải này. "Lão tổ tông, chú ý chừng mực, Phượng gia chúng ta là người có học thức." Trong giọng nói còn mang theo hờn dỗi, Phượng Thiên Sách cũng không thèm nể mặt đáp trả, cây quạt nhỏ trong tay điên cuồng lay động. Phượng lão thái thái tức giận trừng mắt với hắn, tiểu tử thối, tính làm phản à, bà chẳng qua chỉ khảo nghiệm đối phương thôi, có cần phải oán giận bà đến thế không? Nghe cuộc đối thoại và sắc mặt của hai bà cháu, đều rơi vào trong mắt Già Lam, thấy Phượng Thiên Sách đứng ra bảo vệ, trong lòng có chút xúc động. Càng như vậy, nàng càng không muốn để cho hắn phải thất vọng, nói thế nào thì hắn cũng là sư phụ của nàng, chung quy cũng không thể để sư phụ mất mặt được. "Thiên Dật đại sư, có thể nói cho ta biết, rốt cuộc cửu cung đầu là gì không?" Già Lam hỏi. Thiên Dật đại sư cười nhạt, vẫy tay bảo tiểu sa di sau lưng đến đây, tiểu sa di rất nhanh bước đến, mang theo ba khối gỗ có hình dạng khác nhau. Nói là khối gỗ, nhưng thật ra cũng không hẳn là vậy. Mỗi khối gỗ có hình lập phương, mỗi mặt cắt thành chín ô nhỏ, trên mỗi ô vuông nhỏ lại viết chữ "Phật", sáu mặt viết sáu chữ 'Phật' khác kiểu. Thiên Dật đại sư cầm lấy một con cửu cung đầu, thao tác trên tay linh hoạt, chỉ thấy ngón tay của hắn nhẹ nhàng đưa đẩy, cửu cung đầu lập tức thay đổi hình dạng, cạch cạch một tiếng, chữ phật bị thay đổi, lại cạch cạch một tiếng, một loạt chữ phật lại bị lệch vị trí, ban đầu còn là một cửu cung đầu được sắp xếp ngay ngắn, lúc này đã trở nên mất trật tự. "Hiện tại, cửu cung đầu đã bị thay đổi thứ tự, ngươi chỉ cần trong thời gian ngắn nhất, khiến nó trở lại hình dạng như ban đầu. Đây gọi là cách chơi cửu cung đầu." Hắn vừa nói, một bên tay lại tạo ra tiếng vang cạch cạch, ra sức làm cho nó bị xáo trộn hơn. Già Lam ngẩng người, tỉnh ngộ ra, thì ra đây gọi là cửu cung đầu? Không phải đây là trò lập phương rubik mà người hiện đại hay chơi đây sao. Không nghĩ tới người cổ đại cũng thích trò này? Vừa nay lại để cho nàng gặp phải. Nàng từng có khoảng thời gian yêu thích trò rubik này, nàng mất ba ngày ba đêm, tìm tòi học hỏi các chiến lược, đến cuối cùng nàng cũng nghĩ ra cách giải trong thời gian nhanh nhất. Theo nàng biết người giải được một khối rubik đã phá kỷ lục thế giới trong thời gian bảy giây, tuy nàng không thể đạt được tiêu chuẩn trâu bò như vậy, nhưng mà chỉ cần mười giây cũng đủ rồi. Trong lòng nàng đã có sẵn tính toán, trên mặt cũng không thể hiện rõ vui sướng gì, ngược lại, nàng để lộ ra vài phần lo lắng. Tốt rồi. "Ta có thời gian bao lâu để hoàn thành nó?" Không đợi Thiên Dật đại sư trả lời, nhị công chúa đã nhanh chân một bước nói: "Người bình thường muốn hoàn thành cửu cung đầu, tốn ít nhất ba ném nhang, Thiên Dật đại sư là một trong những người nhanh nhất, kỷ lục của hắn là chỉ cần đếm đến sáu mươi là xong. Còn ngươi, không cần phải vượt qua Thiên Dật đại sư, ngươi chỉ cần nhanh hơn so với người bình thường là được, thời gian là một nén nhang. Dù sao người bình thường cũng không có cơ hội ở trước mặt hoàng thất biểu diễn, ngươi lại muốn ở trước mặt hoàng thất biểu diễn, vậy thì bản lĩnh cũng phải hơn người. Thế nào?” Đáy lòng Nhị công chúa cười nhạt, đừng nói là một nén nhang, cho nàng thời gian mấy ngày mấy đêm, cũng không thể hoàn tất chúng. Thiên Dật đại sư lạnh nhạt nhìn Già Lam, vùng xung quanh lông mày không thể không nhíu lại, xem ra nàng cũng không như Nhị công chúa nói, đối với bản thân rất tự tin, còn tuyên bố trong thời gian một nén nhang có thể hoàn thành xong cửu cung đầu. "Thời gian một ném nhang? Nhị công chúa cô có lầm hay không? Có bản lĩnh, cô thử trong thời gian một nén nhang hoàn thành cửu cung đầu xem." Phượng Thiên Tầm nhịn không được mà mở miệng nói, bênh vực lẽ phải, nàng ta đầu óc mưu mô, nàng biết được điều này nên có chút không yên lòng. Trên mặt Nhị công chúa ửng đỏ, lạnh lùng nói: "Bây giờ người biểu diễn là nàng ta, cũng không phải là bản công chúa, bản công chúa dựa vào cái gì mà phải hoàn thành cửu cung đầu cho cô xem? Phượng Thiên Tầm nàng ấy là cái gì của cô mà cô lại che chở cho nàng ấy như vậy? Chẳng lẽ, cô thật sự muốn nàng ta là tẩu tử tương lai của cô sao? Xí nàng ta xứng à?" Phượng Thiên Tầm hít một hơi, con ngươi xinh đẹp từ từ nhìn về phía Nhị công chúa, chậm rãi nói từng câu từng chữ một: "Ta thừa nhận nàng ấy là tẩu tử tương lai thì sao nào? Trong mắt của ta, nàng ấy so với nữ nhi trong hoàng thất các người còn tốt hơn, chí ít cũng không là người thích giả vờ hay già mồm, cũng không ỷ vào hoàng thất mà ăn hiếp người khác." Những lời này của nàng, không chỉ nhắm vào Nhị công chúa, mà còn chỉ mũi vào đại công chúa. Nàng không ưa Nhị công chúa kiêu căng ương ngạnh, cũng không ưa Đại công chúa lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng, lấy khí thế lấn áp người khác, nếu quả thực được chọn, nàng thà chọn Già Lam làm tẩu tử tương lai tốt hơn. "Cô----------" Sắc mặt Nhị công chúa đột nhiên biến sắc, nắm đấm giấu trong ống tay áo, hung hăng nắm chặc lại, lửa giận trong không ngừng bốc lên. Phượng Thiên Tầm chết tiệt, đi chỗ nào cũng phải đối nghịch với nàng mới chịu được. Lúc còn bé cũng thế, lớn lên cũng vậy. Nàng mới thật sự là kim chi ngọc diệp, là công chúa của một nước, Phượng Thiên Tầm bất quá chỉ là thiên kim của một gia tộc, nàng ta dựa vào cái gì mà ở trước mặt nàng đùa giỡn? Cô chờ đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả thù. Hai mắt đại công chúa nheo lại, mang theo vài phần nguy hiểm. Già Lam kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Tầm, nàng (Phượng Thiên Tầm) dám ngang nhiên nói ra những lời này, ngược lại khiến nàng (Già Lam) có chút không tự nhiên. Cái gì mà tẩu tử tương lai, nàng vẫn chưa có suy nghĩ muốn làm tẩu tử tương lai của nàng ấy đâu. Liếc mắt nhìn Phượng Thiên Sách, thấy hắn cũng đang nhìn sang đây, hai ánh mắt trong lúc vô tình chạm nhau, trong không khí như có âm thanh gì đó rung động.... Trên mặt Già Lam hơi nóng, che giấu xấu hổ, cố ý trừng mắt với Phượng Thiên Sách. Đáng thương cho Phượng Thiên Sách vô tội bị nhìn chằm chằm, mắt phượng hẹp dài nhíu lại, nụ cười hiện ra trên môi, nửa phần tùy tiện, nửa phần tà khí. Tiểu Lam Lam xấu hổ thật sự rất đáng yêu. Ánh mắt hai người trao đổi, nhưng trong mắt Nhị công chúa lại là liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp. Nàng cực kỳ bực bội, nàng muốn điều gì cũng không thể đạt được. "Bớt sàm ngôn đi, trong thời gian một ném nhang hoàn thành cửu cung đầu. Nếu làm xong sẽ có trọng thưởng, còn không....chỉ có một con đường chết." Con ngươi kiềm nén của Già Lam xẹt qua một tia lạnh lẽo, giỏi cho cô là Nhị công chúa, đây là chính cô trêu chọc ta, đừng trách ta tại sao ra tay đánh lại. "Thời gian một nén nhang có hơi....quá dài đấy?" Giọng nói của Già Lam vô cùng nhỏ, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, tựa như nói một câu bình thường. Việc quân không nên vội. Thời gian một nén nhang đối với nàng mà nói, chính xác là quá dài. Nhưng mà, lời nàng nói thật, dường như chẳng ai tin tưởng là thật. Vừa nói ra, mọi người đều nghĩ nàng điên rồi. Mọi người đều biết cao thủ cửu cung đầu, cũng cần phải thời gian ba nén nhang với có thể hoàn tất, nàng thì ngược lại thấy một nén nhang quá dài sao? Cô đó nha, nếu không phải phát điên thì đầu bị ấm rồi. "Thời gian một nén nhang, cô còn ngại lâu?" Nhị công chúa cười lạnh, trong lòng nảy sinh độc ác nói, "Nếu như trong thời gian một nén nhang cô có thể hoàn tất cửu cung đầu, bản công chúa liền đem đầu chặt xuống cho cô ngồi." "Ha ha." Già Lam đột nhiên bật cười, giống như nghe được câu chuyện hài hước. "Cô cười cái gì?" Nhị công chúa tức giận, hai mắt lộ ra dữ tợn. "Ta muốn đầu của cô làm gì? Đem làm cầu đá hay là làm đệm lót mông? Đầu của cô vừa nhọn vừa gầy, ta đem làm cầu ta thì không được, chứ đừng nói chi là làm đệm lót mông, chỉ sợ phiền toái cho bản thân..." Già Lam lạnh nhạt nói, cố tình dừng lại, rồi lại nói tiếp, "Cái đệm lót mông." Bốn chữ này khiến cho mấy người có mặt ở đây phải cúi đầu bụm miệng cười, trong này bao gồm Phượng Thiên Tầm, Tiểu Thanh, Mộc Mộc, không tính Tống Thiến Nhi vẫn còn chưa tỉnh táo. Phượng lão thái thái ráng nhịn không phun ngụm trà trong miệng, tiểu nha đầu này cũng thật độc miệng. Phượng Thiên Sách ở trong đám người, không thèm kiêng dè ai, cao giọng phá lên tiếng cười: "Hình dung rất chính xác, ha ha, thú vị thú vị." "Ngươi....." Nhị công chúa nhìn Phượng Thiên Sách, lại nhìn Già Lam, cả người run rẩy, tức giận đến không kiềm nén được. Sắc mặt hoàng hậu cũng không dễ nhìn chút nào, làm nữ nhi nàng bị hạ nhục, chẳng khác nào đang hạ nhục nàng: "Xú nha đầu, nếu ngươi sợ thời gian một nén nhang qua dài, vậy ngươi nói đi ngươi trong thời gian bao lâu có thể hoàn thành cửu cung đầu?" Già Lam nhàn nhạt quét mắt nhìn hai mẹ con hoàng hậu, cũng không quên quan sát Hoàng Phố Kỳ Anh và đại công chúa, hai người đầu không che giấu được tứ giận, rất dễ dàng bị chọc giận, mà hai người kia thì lại rất thâm trầm không lộ biểu hiện gì, nàng thật sự rất hoài nghi, bốn người này là người một nhà sao? Nhưng tính tình sao lại khác biệt thế? Già Lam giả vờ trầm tư suy nghĩ chốc lát, đột nhiên giơ ba ngón tay lên, đôi môi mấp máy, mở miệng nói: "Ta chỉ cần đếm đến ba mươi." Một số tương đương với một giây Ba mươi số tương đương ba mươi giây, vậy đủ rồi. Nàng cho mình thời gian có chút dư lại, dù sao cửu cung đầu ở cổ đại được làm bằng chất liệu gỗ, lớn nhỏ cũng khác biệt, thao tác nhất định không thuận lợi. Thời gian ba mươi giây có dư cũng tốt. Đếm đến ba mươi, bốn chữ này giống như quả bom nhỏ, một khi đã ném đi, sẽ khiến cả phòng bị nổ tung. Nàng ta thật sự điên rồi. Cho nàng thời gian một nén nhang, cũng đã khiến kẻ khác lo lắng hoài nghi, hiện tại nàng lại nói chỉ cần đếm đến ba mươi. Đệ nhất cao thủ Thiên Dật đại sư còn phải đếm đến sáu mươi, nàng dám nói chỉ cần đếm đến ba mươi, rõ ràng đầu óc của nàng có vấn đề, hoặc là nàng không có khái niệm đếm đến ba mươi. Hai tiếng cười nhạo lớn nhất được phun ra từ miệng hai mẹ con hoàng hậu, hai người nhìn Già Làm, giống như đang nhìn một người điên, bởi vì chỉ có kẻ điên mới có thể nói ra những lời cuồng ngôn như vậy, nói ra những lời hoang tưởng. Thiên Dật đại sư đứng gần Già Lam, trong đáy mắt xẹt qua cái nhìn kinh ngạc, ánh mắt nhìn về Già Lam tràn đầy mong đợi. Phượng Thiên Sách khẽ híp mắt, ban đầu tâm trí còn treo lơ lửng, lúc này nghe được những lời của nàng cũng thả lỏng hơn. Theo những hiểu biết của hắn về Già Lam, nếu nàng không nắm chắc được sự việc, nàng sẽ không tùy tiện mở miệng, nếu nàng đã nói có thể trong hoàn tất cửu cung đầu trong vòng ba mươi số, vậy nàng nhất định có nắm chắc. Ngay cả hắn cũng cảm thấy tò mò, trên người nàng rốt cuộc còn che giấu những chuyện gì, sao hắn lại không biết? Tiểu Thanh nhịn không được thét lên, âm cuối còn chưa kết thúc, đã bị tiểu thư nhà mình lấy khăn chặn lại. Phượng Thiên Tầm tức giận trừng mắt với nàng (Tiểu Thanh), đi theo nàng lâu như vậy, sao vẫn còn chưa học được tính không quan tâm hơn thua của nàng (Phượng Thiên Tầm) thế? Mặc dù trong lòng nàng vừa hoài nghi lại vừa hiếu kỳ, nhưng vừa nãy nhìn thấy nàng ấy có kinh nghiệm dịch dung, nàng đối với Già Lam càng thêm mong đợi, có thể, nàng ấy thật sự mang đến kinh hỉ, giống như khi nàng ấy thần hồ kỳ kỹ với thuật dịch dung. Đại công chúa liếc mắt, trong đó vẫn mang theo lạnh lùng vào cao ngạo. "Ngươi nói, đếm đến ba mươi, hôm nay bổn cung tự mình đếm cho ngươi. Nếu như bổn cung đếm đến ba mươi mà ngươi vẫn chưa hoàn tất xong cửu cung cầu. Bổn cung sẽ ban tội chết cho ngươi, kéo ra ngoài chém đầu tại chỗ." Hoàng hậu cười lạnh, dọa dẫm nói. Già Lam chẳng những không có bất kỳ khẩn trương gì hay cảm thấy nguy cơ đang đến, trái lại nở nụ cười mềm mại, nụ cười không thấy đáy mắt. Nàng rất hoài nghi, tính tình hoàng hậu như vậy, sao có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu. Một người tính tình dễ nổi nóng, phi tần nào sử dụng chút kế cũng có thể chỉnh chết nàng, nàng ta có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu đến bây giờ, quả thật không dễ dàng chút nào. Nàng đoán, hơn phân nửa là bởi vì nàng ta có khả năng sinh đẻ, liên tục sinh cho hoàng đế nhiều nữ nhân như vậy. Những người này ngoại trừ Nhị công chúa là người rất ngu ngốc, đại công chúa và Tam hoàng tử cũng xem như là nhân trung long phượng. Những đứa con như vậy làm chỗ dựa cho nàng, khiến nàng mới có cơ hội ngồi vững ngôi vị hoàng hậu sao? "Hoàng hậu nương nương, không bằng chúng ta đặt cược điều kiện đi." Già Lam lại cười nói. "Điều kiện gì? Tính mạng ngươi rẻ mạt, ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói điều kiện với Bổn cung?" Hoàng hậu khinh thường nói. Trong mắt Già Lam xẹt qua một tia lạnh lẽo, khi nàng giương mắt lần nữa, đôi mắt như phát ra ánh sáng, chói lói như muốn lấn áp cả ánh mắt trời. "Tính mạng của ta quả thực rất rẻ mạt, nhưng mà cũng gọi là liều mạng, càng không ngại kích thích. Nếu như ta trong hoàn tất cửu cung đầu trong thời gian hai mươi số, ta muốn hai mẹ con ngài phải cởi hết quần áo, ở phật đường sám hối một canh giờ." Tuyệt đối là điều kiện đặt cược kích thích. Khiến hai mẹ con hoàng hậu cởi sạch y phục ở phật đường sám hối một canh giờ.... Cũng không nghĩ đến nàng ta có thể nghĩ ra điều kiện đánh cược như vậy, nàng ta bị điên hoàn toàn rồi. Lông mi Phượng Thiên Sách khẽ run, nếu hắn nhớ không lầm, thì những lời này chính là uy hiếp đêm qua hắn đã nói với nàng, hiệu quả đúng là như nhau. Tiểu Lam Lam, nàng thật sự rất bướng bỉnh, nàng không sợ đắc tội với hai mẹ con hoàng hậu, không sợ sau này không thể đặt chân đến hoành thành sao? Dường như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, Già Lam quay đầu lại, ném cho hắn ánh mắt giảo hoạt, giống như đang nói, hoàng thành không phải còn có ngươi sao, lẽ nào ngươi đối với đồ nhi của mình không có chút tính nhiệm? Vậy người sư phụ như ngươi có để làm gì? Phượng Thiên Sách cười khổ, đối với nàng ta lại không biết làm thế nào, trong mắt hắn cũng không tránh khỏi ý nghĩ nuông chiều. Phượng lão thái thái uống trà, nhưng tầm mắt vẫn chú ý những phản ứng của Tôn nhi, vùng xung quanh chân mày bà hơi nhíu chặt, phút chốc lại hơi trầm tư. "Đếm đến hai mươi? Xú nha đầu, ngươi đang nghĩ mình là thần đồng à, có thể không biết mà làm được, lại còn muốn thắng cả Thiên Dật đại sư? Được, bổn cung đánh cược với ngươi. Nếu như ngươi không được, Bổn cung sẽ cho người lột sạch y phục của ngươi, chạy quanh chùa một vòng, rồ lôi ra chém đầu." Hoàng hậu vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều biến sắc, hơn nữa còn ngạc nhiên đến khó tin, Già Lam điên rồi, hoàng hậu cũng điên theo sao? Lại thật sự đáp ứng điều kiện, điều kiện đặt cược điên khùng. Nhị công chúa không lấy làm kinh ngạc, cùng mẫu thân có chung mối thù, hai mẹ con nàng đã tính toán khiến Già Lam không thể hoàn tất cửu cung đầu trong vòng hai mươi số đếm. Làm sao có thể được chứ? Ngay cả nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cửu cung đầu, sao có thể trong thời gian ngắn mà làm được, hơn nữa còn phá kỷ lục của Thiên Dật đại sư? Được nếu cô muốn đánh cược, vậy ta sẽ chơi với cô tới cùng. Để trừ bỏ được nàng ta, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ được. "Hai người ngu ngốc." Đại công chúa giễu cợt, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nở ra nụ cười nhạt nhẽo, nàng cũng không có ý định ngăn cản hai mẹ con bọn họ. Lông mày Hoàng Phố Kỳ Anh khẽ nhíu, sao mẫu hậu có thể sơ suất như vậy? Thân là mẫu nghi thiên hạ, lại tính toán chi li với một tiểu nha đầu, việc này khiến mặt mũi bản thân giảm sút, hiện tại còn đáp ứng điều kiện đánh cược vô lý, nàng đúng là điên rồi. Hơi lưỡng lự, cuối cùng có nên đứng ra ngăn lại không, tầm mắt nhìn sang chỗ đại tỷ đang thản nhiên, bộ dạng thờ ơ không quan tâm, suy nghĩ muốn đứng ra ngăn cản bị hắn đè nén xuống. Từ trước đến nay Đại tỷ làm việc gì cũng đều rất cẩn thẩn và có chừng mực, nàng không đứng ra khuyên ngăn thì hắn cần gì phải vội? Ngày thường, phụ hoàng vẫn hay khen ngợi đại tỷ, nói nàng xử sự khéo léo, rất có khí chất quân vương, chỉ tiếc là nữ tử, nếu không ông nhất định sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho nàng. Đến nay, phụ hoàng cũng không có ý định lập ai làm thái tử, hơn phân nửa là có liên quan đến đại tỷ. Phụ hoàng đây là đang quan sát, khảo sát, đến cùng thì hắn và đại tỷ, người nào mới có năng lực kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nghĩ đến mình và đại tỷ sẽ tranh đoạt ngôi vị, hắn không tránh khỏi có chút bi an, chẳng lẽ khoảng cách giữa mình với đại tỷ thật sự xa nhau đến vậy, có thể khiến phụ hoàng do dự không thôi, cũng không dứt khoát truyền ngôi cho hắn? Cặp mắt đột nhiên nheo lại, hắn cúi đầu, đem hết tất cả tâm tư bất mãn giấu đi. Người một nhà, tâm tư dị biệt. Sau cùng vẫn là hoàng thái hậu mở miệng: "Hoang đường. Đây không phải là chỗ để ngươi ra điều kiện? Hôm nay là buổi xem mắt của hai nhà, mọi người đều có mặt ở đây, biểu diễn tiết mục góp vui, làm sao lại thành trò chơi sinh sinh tử tử, lại còn càng quấy cởi y phục? Thật sự là làm càn, các người đừng quên, chúng ta đang làm khách của Triều m tự. Thánh địa Phật môn, không thể khinh suất." Bị hoàng thái hậu quát như vậy, hai mẹ con hoàng hậu lập tức ngậm miệng, giả vờ khôn lanh. Lúc này Thiên Dật đại sư niệm một câu: "A di đà Phật." Trong lòng Già Lam cười lạnh, vị hoàng thái hậu này cũng không hiền lành gì, nếu nàng muốn ngăn cản, mới vừa rồi sao không ngăn đi? Nhìn thấy hai mẹ con hoàng hậu uy hiếp muốn giết nàng, bà ta im lặng không lên tiếng, hiện tại chuyện liên quan đến hai mẹ con hoàng hậu, bà ta giả vờ chính đạo đứng ra nói. Ta phi. Đều cùng một loại người. "Phượng tỷ tỷ, tỷ nói các nàng có phải là rất hoang đường không?" Hoàng thái hậu một bên mắng xong, còn không quên cười khanh khách hỏi ý kiến Phượng lão thái thái, cũng không nghĩ sẽ đắc tội với bà, lại còn muốn dựa hơi bà, đây chính là vừa đánh vừa xoa. Nhân vật như vậy, mới có thể lăn lộn trong hoàng cung, nếu không sao có thể đứng vững trong hậu cung lâu như vậy? Phượng lão thái thái cũng không phải là người đơn giản, bà cười sảng khoái nói: "Người trẻ tuổi mà, dám chơi thì dám đánh cược. Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Hoàng muội muội, chẳng lẽ muội cho rằng tuổi nha đầu kia có thể hoàn thành cửu cung đầu trong vòng hai mươi số đếm? Hai mươi số đó....." Hai ngón tay Phượng lão thái thái gắp cái nắp chèn trà lên, xoa bên ngoài chén trà nói tiếp: "Một, hai, ba...mười chín, hai mười, nhìn xem đếm đến hai mươi rồi." Bà không nhìn mà lắc đầu: "Ta thấy, rất khó." Ánh mắt hoàng thái hậu lóe sáng, nhìn chằm chằm chén trà trong tay Phượng lão thái thái, suy tư một lúc, bỗng nhiên trên mặt như hiểu rõ, cười nói: "Nếu Phượng tỷ tỷ đã có nhã hứng như thế, vậy để cho các nàng đánh cược đi. Chuyện mình làm mình chịu trách nhiệm, nếu có thua cuộc, nên làm thì nào tự biết. Đến lúc đó cũng đừng mong cầu xin gì." Bà cố ý nói thêm câu cuối là để cho Phượng lão thái thái và Phượng Thiên Sách nghe, chặt đứt đường lui của bọn họ. Trong nội tâm của bà, Già Lam chỉ là cục tức nhỏ, muốn đưa nàng vào chỗ chết cũng không khó, nhưng mà đây coi như tạo uy hiếp với Phượng gia, cho bọn họ một bài học, nha đầu kia chắc chắn phải chết. Mặc dù biết Già Lam rất có tự tin với bản thân, nhưng với thời gian là như vậy quả thực rất ngắn, tay đang cầm chiết phiến của Phượng Thiên Sách từ từ nắm chặt hơn, trong lòng có hơi lo lắng. Điều kiện đặt cược đã định, Thiên Dật đại sư cầm lấy cửu cung đầu bị làm lộn xộn đưa tới trước mặt Già Lam, Già Lam đưa tay nhận lấy, tay hắn hơi dừng lại, ánh mắt nhìn nàng có chút khác thường. Già Lam nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy mi tâm của hắn nheo lại, như đang lo lắng thay cho nàng. Già Lam theo bản năng xem như đó là hành vi của dâm tăng, bởi vì ấn tượng lúc trước, cho nên trong khỏi thời gian ngắn muốn thay đổi cái nhìn cũng rất khó. Nàng lạnh lùng liếc hắn, đột nhiên cả người nghiêng về phía trước, khẽ nhếch mép, chỉ dùng âm lượng mà hai người có thể nghe được nói: "Thiên Dật đại sư, không bằng chúng ta đánh cược đi. Nếu như ta có thể vượt qua kỷ lục của ngài, vậy ngài hãy hoàn tục rời khỏi Triều m tự, thế nào?” Thiên Dật đại sư rõ ràng rất sửng sốt, vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, người sau cố gắng đoạt lấy cửu cung đầu trong tay, lần nữa ánh mắt nhìn hắn có mấy phần hèn mọn. Hắn rất buồn bực, rốt cuộc mình đã đắc tội với nàng khi nào, sao nàng ấy lại có nhiều địch ý với mình thế? Lỗ tai Phượng Thiên sách khẽ động, giống như nghe được cái gì, mắt phượng cúi thấp. Cầm cửu cung đầu trong tay, Già Lam quan sát tổng thể trước sau, căn bản trong lòng đã có tính toán. Lúc này giọng nói của hoàng hậu lại vang lên: "Bây giờ bắt đầu tính giờ. Bổn cung sẽ đếm, một, hai...." Lại bắt đầu vô sỉ rồi. Để không cho Già Lam thắng, có thể nói hoàng hậu rất nhọc lòng, căn bản không có Già Lam có cơ hội chuẩn bị, lập tức bắt đầu đếm. Nhị công chúa giật mình, hành động của mẫu hậu đúng là bất ngờ, trên môi nàng khẽ kéo ra nụ cười trào phúng, mẫu hậu anh mình, như vậy cho dù Già Lam có bản lĩnh hơn người, cũng không có khả năng trong thời gian hai mươi số đếm có thể hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì lúc mẫu thân đếm số, Già Lam vẫn còn chưa động thủ, nói cách khác, vô hình dung, Già Lam cũng chỉ có thời gian là mười tám số. Nàng lần nữa nở nụ cười lạnh lẽo, không chút che giấu sự đắc ý. Chân mày Phượng Thiên Tầm nhíu thành một đường thẳng, đang muốn bác bỏ việc không công bằng này của hoàng hậu thì Già Lam đã bắt đầu ra tay. Cạch cạch, cạch cạch, cạch cạch..... Kèm theo là tiết tấu nhanh chóng, ngón tay Già Lam linh hoạt như đạn bay, cửu cung đầu trong tay nàng như vật sống, tùy ý để nàng chuyển động trên dưới. Một người nhìn một màn này, như muốn rớt tròng mắt ra ngoài, cái này, cái này.......Gọi là thần tốc đúng không? Chỉ với tốc độ như vậy, thật sự có thể đưa cửu cung đầu trở lại hình dạng ban đầu? Phượng Thiên Sách khẩn trương nhìn Già Lam, hắn cũng không biết năng lực của Già Lam ở phương diện cửu cung đầu như thế nào. Tuy rằng ngón tay của nàng rất nhanh, nhưng hắn cũng không dám tin tưởng, nàng thật sự có thể đưa cửu cung đầu trở lại ban đầu không chút sứt mẻ nào, cho dù là hắn cũng không dám nắm chắc. Lúc này Tống Thiến Nhi mới hoàn hồn, nhìn động tác của Già Lam xoay xoay cửu cung đầu, hai mắt nàng như phát sáng, nhịn không được mà thầm nói cố lên. Không ai không chú ý đến nàng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm động tác của Già Lam, còn hồi hộp hơn cả người đang chơi. Nhưng mà, khi mọi người nhìn thấy có một mặt đã ghép được chữ 'Phật' thì thời gian cũng sắp hết, bọn họ không thể tin được. đây đúng là thần tốc. "Bốn....năm....năm...." Hoàng hậu kinh ngạc, không cẩn thận đọc sai số, đợi khi bình tĩnh lại, nàng tiếp tục đếm, "Bảy....." Mọi người đều căng thẳng nhìn Già Lam, trái lại nàng thì không, thời gian từ từ trôi đi, trên mặt nàng rất ung dung, chỉ có đôi mắt tập trung nhìn cửu cung đầu, ngón tay như có ma thuật. Hơi thở của nàng nhàn nhạt, lay động khăn che mặt, biểu hiện chú tâm, khiến người ta mê muội, nhưng không cách nào bắt được. Vui sướng trong đáy mắt vừa nãy của Nhị công chúa biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên đến khó tin, nàng chăm chăm nhìn Già Lam, nét mặt đơ lại, đến cuối cùng là hoàn toàn cứng nhắc. Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Nàng ta làm sao có thể nhanh hơn Thiên Dật đại sư. Hoàng Phố Kỳ Anh cho rằng Già Lam không thể nào làm được, lúc này, trừng mắt ngạc nhiên đến hóa ngốc. Hắn đối với cửu cung đầu cũng có nghiên cứu, hắn là loại người cần phải mất ba nén nhang mới có thể hoàn thành, hắn cũng đã tự cho rằng mình là người vô cùng xuất sắc. Nhưng mà nhìn biểu hiện của Già Lam, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Không, nhất định chỉ là trùng hợp. Phải biết rằng trong quá trình hoàn thành cửu cung đầu, sai một ly là đi một dặm, người ngoài nhìn vào thì thấy làm mặt này rất nhanh, nhưng thật chất cách sắp xếp lại không hề đơn giản. Đây là chuyện bình thường, không có gì ngạc nhiên. Đúng, nhất định là như vậy, không có gì đáng ngạc nhiên. Trong lòng hắn đã thuyết phục bản thân như vậy. Đại công chúa từ trước đến nay là người xử sự lạnh lùng, hiện tại cũng phòng tầm mắt về đây, ánh mắt nhìn Già Lam có thêm mấy phần lợi hại. Nhân tài như vậy, làm sao có thể là hạ nhân được? Rốt cuộc nàng ta là ai? Ý nghĩ đầu tiên chợt lóe lên trong đầu nàng, đại công chúa không phải muốn đưa Già Lam vào chỗ chết, ngược lại, nàng lại có ý nghĩ muốn chiêu mộ nàng ấy. Thử nghĩ xem, có một người tài năng như Già Lam ở bên cạnh mình, cũng không cần phải có thực lực cường đại, chỉ cần nàng ấy có suy nghĩ và thông minh, giúp nàng xử lý mọi việc. Nhưng nếu như không chiêu mộ được. Người tài như vậy, rơi vào tay kẻ khác, sớm muốn cũng trở thành tai họa. Đại công chúa suy tư, so với người khác không giống nhau, những người khác còn đang kinh ngạc với tài năng của Già Lam, thì trong đầu nàng đã có tính toán hoặc là lôi kéo Già Lam, hoặc là diệt trừ nàng. Thiên Dật đại sư gần với Già Lam nhất, biểu hiện lúc này còn chuyên tâm hơn của Già Lam, ánh mắt hắn không hề chớp nhìn chằm chằm cửu cung đầu trong tay Già Lam, ghi nhớ từng thao tác một của nàng. Tốc độc ngón tay của Già Lam nhanh hơn người, trong mắt hắn là kinh ngạc, thận trọng nhớ kỹ từng bước đi. Tay cầm chiết phiến của Phượng Thiên Sách càng lúc càng gấp, sau đó từ từ thả lỏng, khuôn mặt tuấn tú của hắn để lộ nụ cười. Nhìn nàng bình tĩnh tự tin như vậy, hắn yên tâm. Hắn bắt đầu mong chờ, nàng dưới cái nhìn nghi ngờ của mọi người, lại xinh đẹp đến thế, khiến tất cả mọi người thấy được kinh diễm của nàng, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Hai vị lão nhân ngồi phía trên, hoàng thái hậu khẽ nhếch miệng, giương mắt đờ đần, Phượng lão thái thái so với bà không khá hơn là bao, chén trà trong tay bà hơi nghiêng, nước trà theo đó chảy ra ngoài, mà bà vẫn hồn nhiên không biết, cho đến khi..... "A" Hoàng thái hậu hô lên, nước trà lại đổ xuống tay của bà, nhất thời ửng đỏ một vùng. "Đừng ồn." Phượng lão thái thái ngăn cản hoàng thái hậu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Già Lam, rất sợ bỏ lỡ một màn đặc sắc này. Đổi lại là ngày thường, chỉ sợ hoàng thái hậu đã sớm tức giận nhảy dựng lên, lúc này, bà cũng không có tâm tư để ý bản thân đang bị phỏng, bà cũng sợ trong nháy mắt bản thân sẽ bỏ lỡ một màn đặc sắc. ".....mười, mười một." Dừng, tiếng của hoàng hậu im bật. Dừng, tiếng cạch cạch cũng ngừng lại. Tất cả đều đã kết thúc. Mọi người nhìn chằm chằm cửu cung đầu trong tay Già Lam đã trở về hình dạng ban đầu, tất cả đều nín thở quên cả hô hấp. Mười một, nàng ấy chỉ cần cùng mười một số, nhanh hơn dự định nàng nói chín số. Già Làm đặt cửu cung đầu xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tạm được." Quả thật là tạm được, trong lòng nàng đã có dự tính, nhưng vấn đề là hoàng hậu vừa bắt đầu đã ăn vạ, lúc hoàng hậu đếm đến bà nàng mới chính thức bắt đầu. Nghiêm túc mà nói, nàng lúc này chỉ gần đếm đến số chín, cũng là chín giây, thành tích cuối cùng xem như tạm ổn rồi. Nàng thoải mái nói như vậy, nhưng rơi vào trong tai kẻ khác lại giống như bom nổ tung. Người điên. Đếm đến mười một, nàng còn nói tạm được. Ý của nàng ở đây là bao nhiêu số mười một mới được đây? Thiên Dật đại sư kinh ngạc nhìn nàng, hắn từ trước đến nay đều là Thái sơn đè đầu không biến sắc, lúc này đưa tay run rẩy cầm lấy cửu cung đầu, hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cửu cung đầu truyền đến do bị cọ xát không ngừng. Mười một số, nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn. Không suy nghĩ lại, chắc là ít hơn mười một. Thật không thể tin nổi. Già Lam tuyệt đối là người chơi cửu cung đầu xuất sắc nhất đại lục Hạo Thiên. Hắn ngày thường cũng không ham thích gì, ngoại trừ niệm kinh ở trong chùa làm những công việc lặt vặt, hắn cũng chỉ có hứng thú với trò choi này, chỉ duy nhất trò cửu cung đầu. Cửu cung đầu đối với hắn mà nói là lạc thú, những người khác không thể nào hiểu được. Hắn bắt đầu ghi lại, trong đầu như được đổi mới. Hắn cũng không có bất kỳ ghen tỵ hay bất mãn gì, ngược lại, hăng hái trong lòng hắn như được tăng lên. Dù gì cũng là một người có nội liễm thâm trầm, hắn đem tất cả suy nghĩ che giấu trong lòng. sắc mặt hai mẹ con hoàng hậu âm u, từng chút từng chút biến đen, các nàng không hẹn mà siết chặt vạt áo, cả người căng thẳng, chỉ sợ một phút sau sẽ bị cởi y phục mang ra phật đường sám hối. Tuyệt đối không thể. Đây là nhục lớn. Nếu các nàng thật sự làm vậy, lời đồn truyền ra ngoài, từ đây hai mẹ con nàng sao còn chỗ đứng trong hậu cung. Thừa dịp mọi người còn chưa hoàn hồn, hoàng hậu đã nhanh chân một bước cáo trạng: "Gian lận, nàng ta nhất định là gian lận. A, được rồi, lúc bắt đầu, nàng ta ở trước mặt Thiên Dật đại sư, nói gì đó với Thiên Dật đại sư, Bổn cung đoán hơn phân nửa là đang uy hiếp Thiên Dật đại sư, để Thiên Dật đại sư nói cách giải cửu cung đầu. Cho nên nói nghiêm túc chính là, nàng ấy gian lận mà thắng, không tính." Nhị công chúa liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng, không tính, gian lận sao có thể tính được." Tất cả mọi người ở đây, đều kỳ quái nhìn hai mẹ con này, hai mẹ con nàng có thể kỳ quái vậy không? Lẽ nào nhiều người bọn họ ở đây như vậy, chỉ để làm vật trang trí sao? Chỉ có hai mẹ con họ nhìn thấy Già Lam làm bậy, còn bọn họ thì không nhìn thấy? Có bản lĩnh hai mẹ con nàng gian lận thử xem, cho dù có Thiên Dật đạu sư chỉ dạy các nàng, các nàng trong vòng một ngày cũng chưa chắc đã hoàn thành xong một mặt, huống chi là đem cửu cung đầu trở về nguyên trạng. Già Lam không thèm để ý đến hai mẹ con cực phẩm, quay đầu nhìn Phượng Thiên Sách, đắc ý mỉm cười. Chẳng biết tại sao, những lúc nàng vui mừng, người đầu tiên nàng muốn chia sẻ lại là hắn. Không hiểu, muốn được hắn tán thưởng, chỉ cần được hắn khen ngợi nàng cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng. Không làm nàng thất vọng, Phượng Thiên Sách nử nụ cười hoàn mỹ với nàng, dù chỉ là thoáng qua, nhưng phảng phất trong lòng như có muôn ngàn pháo hoa, sáng lạn không gì sánh bằng.... "Thắng. Chúng ta thắng rồi." Tống Thiến Nhi vui sướng hơn, nhịn không được thốt ra, hô lớn lên. Mộc Mộc cũng mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóc. Tiểu Thanh bừng bừng khí thể mở miệng: "Lam Lam thắng, điều kiện đặt cược vừa rồi...." Tầm mắt Phượng Thiên Tầm lướt qua, roi xuống người hai mẹ con hoàng hậu: "Vừa rồi đánh cược gì nhỉ? Người nào thua sẽ cởi y phục ở Phật đường sám hối một canh giờ....y ui, ta trước giờ vẫn chưa từng nhìn thấy ai cởi truồng mà sám hối với Phật tổ. Nếu như lúc này, thành tâm khẩn cầu với Phật tổ, không biết Phật tổ có nghe thấy mà ứng nghiệm không?"