Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 10 : Cú đấm dành cho Phượng Thiếu!

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Xấu nữ?



Phượng Thiên Sách vừa mới phun ra hai chữ xấu nữ, lô ghế ở lầu, ánh mắt mấy người ngồi cùng với Già Lam đồng loạt nhìn về phía nàng. Trong hội trường đấu giá, muốn nói tới xấu nữ, ngoại trừ nàng ra thì không có người thứ hai!



Trong lòng mọi người, hai chữ ‘xấu nữ’ này tựa như viên đá, không cẩn thận rơi vào mặt hồ yên lặng nghìn năm, từng vòng từng vòng sóng lăn tăn, xảy ra phản ứng dây chuyền.



Xôn xao xôn xao…



Người của lô ghế một, người của lô ghế hai, người của lầu một, người của lầu hai, sau đó, tất cả ánh mắt quỷ dị của mọi người trong hội trường đều đồng loạt nhìn về phía Già Lam.



Muôn người để ý!



Vô số tầm mắt tập trung nhìn trên người mình, Già Lam cười khẩy trong lòng, vẻ mặt ung dung thản nhiên. Nàng không thèm quan tâm đến ánh mắt châm chọc hay xem trò vui của mọi người, nàng chỉ quan tâm đến dụng ý của Phượng Thiên Sách!



Ở thành Lạc Xuyên, hễ nhắc tới xấu nữ, người đầu tiên được nghĩ tới nhất định sẽ là Già Lam. Phượng Thiên Sách nhắc tới xấu nữ, chẳng khác nào đang ám chỉ đến nàng, hắn rốt cuộc muốn làm gì?



Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, chưa từng có đụng chạm với nhau, vì sao hắn lại nhằm vào nàng?



Là nàng suy nghĩ nhiều hay chỉ là trùng hợp?



Phượng Thiên Sách ‘Ừ’ một tiếng, nhìn theo tầm mắt của mọi người.



Lúc này, Già Lam cũng nhìn về phía hắn, thình lình hai tầm mắt va chạm nhau giữa không trung, cách nhau ba tầng lầu, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, giống như là hai người không thể gặp nhau, lại đột nhiên gặp nhau ở thời điểm không ngờ tới!



Đây là một loại cảm giác mơ hồ, giống như… số mệnh sắp đặt sẵn!



Đây là lần đầu tiên Già Lam nhìn thẳng vào mắt Phượng Thiên Sách, hắn có một khuôn mặt tuyệt mỹ mà tự nhiên, ngũ quan gần như hoàn mỹ, tản ra sức quyến rũ mê hoặc lòng người.




Tám bạch y nữ tử vây quanh Phượng Thiếu, hỏi han ân cần, cả đám đều dùng ánh mắt căm thù nhìn Già Lam, giống như nàng đã làm chuyện tày trời ấy.



Quản sự Bảo Khí Các rất sợ Phượng Thiếu nổi giận, gây ra rắc rối không cần thiết, hắn vội vã mang người đến đây: “Phượng Thiếu, ngươi đừng tức giận, ta đem Già Lam tiểu thư mời xuống khỏi sân khấu.”



"Chờ một chút!" Phượng Thiên Sách đẩy đoàn người đang vây quanh mình ra, che mắt phải bước lên phía trước: “Ai cho phép ngươi đuổi nàng xuống hả? Người của ta, ngươi cũng dám chọc?”



Quản sự đổ mồ hôi lạnh, ông cũng vì sợ hắn tức giận thôi, nên mới muốn đuổi người xuống, Già Lam là người của Phượng Thiếu hồi nào vậy?



Thật ra, Phương Thiếu à! Ngươi bị người ta đánh, còn muốn ra tay bảo vệ người đánh ngươi! Quả là không thể nào hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của hắn!



Ánh mắt khó hiểu của Già Lam thoáng lướt về phía Phượng Thiên Sách, vừa rồi nàng còn đang tự suy xét hành động của mình, rất có thể đem cơ hội tiếp cận Phương Thiếu đánh mất, ai ngờ hắn không những không nổi giận với nàng, ngược lại còn muốn bảo vệ nàng.



Thật là một kẻ kì lạ!



“Ta nói cho các ngươi biết! Từ nay về sau, Tiểu Lam Lam chính là người của Phượng Thiên Sách ta. Ai dám bắt nạt nàng ấy, chính là bắt nạt ta! Bắt nạt người ta, cũng chính là bắt nạt cha nuôi của ta! Biết cha nuôi của ta là ai không?” Phượng Thiên Sách gấp quạt lại, chỉa vào con mắt bầm tím của mình, tự cho là phóng khoáng tiêu sái, lại giả vờ thần bí: “Ha ha… Ta mới không thèm nói cho các ngươi biết!”



Mọi người bật ngữa, ở toàn Phượng Lân Quốc, ai chả biết cha nuôi của Phượng Thiếu chính là đệ nhất cao thủ của Phượng Lân Quốc, đồng thời, chính là Tư Đồ Trường Thắng - viện trưởng đương nhiệm của Học Viện Thiên Dực.



Cũng bởi vì chuyện này, Phó viện trưởng của học viện không ngại đường xa đuổi theo Phượng Thiếu, hi vọng hắn gia nhập vào Học Viện Thiên Dực.



Mọi chuyện đều rất rõ ràng, hắn còn giả vờ thần bí như vậy, cố ý làm người ta chán ghét!



Già Lam nghe được nick name ‘Tiểu Lam Lam’, da gà trên người nàng rớt xuống lịch bịch, ớn lạnh quá! Hắn còn có thể xấu hổ hơn nữa không?



"Tiểu Lam Lam, đừng sợ! Về sau có ta bảo bọc nàng, không có người dám bắt nạt nàng nữa đâu!” Phượng Thiên Sách cười khanh khách nhìn nàng, không chú ý tới con mắt phải buồn cười của mình. Từ trong mắt hắn, Già Lam nhận thấy sự chân thành và một số chuyện nàng không hiểu, nàng không có đem lời nói của hắn đặt ở trong lòng, mơ hồ có dự cảm, mặc kệ hắn có phải là người hoang đường thật sự hay không, nhưng nàng dám chắc hắn là người nói được làm được.