Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 19 : À! Bạo hoa cúc của ngươi!

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


“Hả! Là Tật Phong Chi Nhận!”



“Lần này người xấu xí chết là cái chắc!”



“…”



Tiếng nghị luận vang lên khắp nơi trong bữa tiệc.



Phía sau Già Lam, một luồng gió mạnh chém về phía nàng, xu thế mạnh mẽ vô cùng, Già Lam tuyệt đối không thể tránh khỏi!



Âm thanh tiếc hận vang lên bốn phía, đắc tội với Phương Nhị Thiếu chắc chắn sẽ rơi vào kết cục bi thảm, thật đáng tiếc!



Khi mọi người cho rằng Già Lam chết là cái chắc, đột nhiên một chùm tia sáng màu vàng huyễn hoặc từ cơ thể nàng phát ra, ánh sáng chói lọi, làm mắt mọi người đều lờ mờ.



Phong nhận bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngăn chặn, rầm rầm một tiếng rồi biến mất.



“Làm sao có thể?” Dung nhan tuấn mĩ lạnh lùng của Phượng Thiên Dục hơi biến đổi, lộ ra khó tin, không ngờ nàng có thể phá được Phong Linh Thuật chiến đấu, Tật Phong Chi Nhận?



Khó tin hơn nữa còn ở đằng sau, mắt đẹp phát ra ánh sáng huyền kim, một bóng dáng màu lam đột nhiên xoay lại, chum tia sáng đối diện giống như con báo, bổ nhào tới phía hắn…



Phượng Nhị Thiếu bình tĩnh chống đỡ, vội kết ấn, một lần nữa sử dụng Tật Phong Chi Nhận.



Già Lam cười lạnh. Từ xưa tới nay, nguyên tắc của nàng luôn là người không đụng ta, ta không chạm người, hiện tại nam tử người đột nhiên rat ay muốn uy hiếp đến tính mạng của nàng, nếu đã như vậy, nàng cần gì phải khách sáo với hắn?



"Băng Chi Trường Mâu!"



Kèm theo tiếng hét trầm thấp của nàng, vô số hơi nước trong không khí ngưng tụ, hơi nước ngưng tụ thành băng mâu, được Già Lam cầm trong tay.



Mượn sức mạnh thần kì của Chiến Hoàng Bút phóng ra, chùm tia sáng vàng từ người nàng bắn ra, thẳng tiến không lùi xung phong liều chết!
Nam tử xoay người, từng bước một đến gần nàng, dung mạo càng không nhìn rõ. Tuy không thấy mặt hắn, nhưng giọng nói hắn rất êm tai, mang theo vài phần mê hoặc, vang lên trong bóng tối: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ, người nào cũng đắc tội hết!”



Ủa? Lẽ nào chuyện tối nay, sư phụ đều biết?



Già Lam khẽ ho khan vài tiếng, che giấu xấu hổ: “Không phải con cố ý, tại Phượng Nhị Thiếu đột nhiên xoay mình… cái đó mới đưa lên…”



Vai nam tử hơi run lên, Già Lam mơ hồ nghe được tiếng cười nhỏ, cho rằng mình bị ảo giác.



“Ngủ đi! Ta đáp ứng sư phụ sẽ chăm sóc nàng thật tốt! Đương nhiên sẽ không để nàng xảy ra chuyện. Ngươi chỉ cần nhớ rõ một câu là được, người bình thường vô tội, người mang bảo vật có tội.”



Già Lam mơ hồ gật đầu, nàng biết sư phụ nói tới chuyện sức mạnh của Chiến Hoàng Bút, hắn thật sự vì nàng mà lo nghĩ. Kế đó, nàng cảm nhận được trên người nàng ấm áp lên, sư phụ đem linh khí rót vào người nàng, linh khí dần tràn ngập trong cơ thể, nương the chỗ dựa gần hắn, mùi hương mát rượi chui vào mũi nàng, nàng giống như gửi được hương thơm của tuyết liên ngạo nghễ trên đỉnh núi tuyết, sự ấm áp cùng nàng đi vào mộng đẹp.



“Vật nhỏ! Lúc nàng an tĩnh thật đáng yêu!”



Ngón tay thon dài như được điêu khắc từ ngọc, khẽ chạm vào dung nhan ngủ say không chút đề phòng của nàng, vuốt ve qua lại một hồi, mới lưu luyến rời đi.



Khi Già Lam tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình nàng. Không khí còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Nàng đưa tay lên xoa gò má của mình, giống như nơi ấy còn lưu lại dấu vết gì đó.



Giãn tay chân ra, đột nhiên nàng phát hiện mặc kệ tinh thần hay thể lực của nàng đều tăng lên không ít, nhất định là do đêm qua sư phụ truyền linh khí cho nàng rồi.



Nàng tươi cười ngọt ngào, tuy hai lần đều không nhìn thấy gương mặt của sư phụ, nhưng nàng có dự cảm rất mạnh liệt, nàng nhận người này làm sư phụ quả nhiên không chịu thiệt!



“Lục soát! Mau tìm từng căn phòng cho ta! Nhất định phải đem Già Lam bắt lại, ai tìm được Già Lam sẽ được Phượng Nhị Thiếu trọng thưởng.”



Ngoài phòng truyền đến tiếng ồn ào.



Già Lam che trán, cuối cùng cũng tìm tới, nàng chỉ là không cẩn thận thọc vào hoa của của Phượng Nhị Thiếu thôi mà. Chuyện này kết thành thù lớn, đổi lại là nàng nàng cũng không đồng ý bỏ qua!