Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 2 : Nàng muốn mạnh mẽ hơn!

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Động tác chà lau bảo kiếm của Sở Viêm Chiêu hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía Già Lam, thật giống như nàng gây ra tội ác tày trời.



“Ngươi nói cái gì?” Chấp pháp trưởng lão cũng học động tác của Già Lam, ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ không biết có phải mình bị ảo giác nên nghe lầm hay không.



Già Lam liếc mắt một cái, chỉ vào miệng mình: “Nhìn khẩu hình của ta nè. Ta cự, tuyệt, làm, thư, đồng!”



Lúc này, mọi người có mặt ở đấu trường đều choáng váng tập thể. Nàng ở trên võ đài liều mình đấu võ, hết sức cố gắng đến giây phút cuối cùng, rốt cuộc cũng đạt được mục đích, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ. Lúc đầu, nàng nỗ lực vì cái gì? Chẳng nhẽ là vì muốn ăn đòn?



“Phốc! Ha ha… Nàng cự tuyệt làm thư đồng? Viêm Chiêu, ngươi bị người khác cự tuyệt rồi!” Mục Tư Viễn không chút nào giữ hình tượng cười phì lên, thấy bạn chí cốt kinh ngạc, thấy bạn thân bị tổn hại, tâm tình của hắn đặc biệt sung sướng.



Bảo kiếm trong tay Sở Viêm Chiêu trợt xuống, suýt chút nữa rơi xuống đất, khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc tối sầm xuống, đôi mắt dài hơi khép lại, lộ ra một chút sắc bén.



“Đi, theo ta đi luyện kiếm!” Hắn đứng lên rời đi, để lại cho Mục Tư Viễn một bóng lưng cao ngất, quanh thân đầy hàn khí chuyển động.



Cả người Mục Tư Viên run rẩy, mơ hồ có dự cảm không tốt, luyện kiếm? E rằng là luyện hắn thì có!!!



“Cái này… Ta nhớ là ta có vài chuyện phải làm, hôm nay không thể cùng luyện kiếm với ngươi được. Thật ra kiếm thuật của ta không có cao siêu, không xứng luyện kiếm với ngươi… A! Cứu mạng!!!” Không để hắn thành công bỏ trốn, hắn bị người nào đó nhấc cổ áo lên tựa như đang xách một con gà con, rời khỏi khán đài.



Già Lam chỉ cảm thấy trên khán đài có chút rối loạn nho nhỏ, chả hề biết trên đó đang xảy ra chuyện gì, nàng quan sát xung quanh tựa như mọi chuyện chẳng có liên quan gì tới mình, liền nhảy xuống võ đài. Bên cạnh võ đài, có một cô gái chạy về phía nàng, đôi mắt ươn ướt, cực kì giống một con thỏ trắng: “Già Lam, không có chuyện gì thì tốt rồi! Ta lo lắng cho ngươi gần chết!”



“Ngươi…” Đầu óc của Già Lam đột nhiên choáng váng, rất nhiều ký ức như sóng biển đổ về, thì ra là ký ức của chủ nhân thân thể này truyền lại cho nàng. Nàng liền nhận ra cô gái trước mắt, cô gái này tên là Tống Thiến Nhi, chính là con gái rượu của đệ nhất phú thương Tống gia thành Lạc Xuyên.


“Phượng thiếu gia thích phô trương, ngươi cũng không phải là người thứ nhất biết chuyện này. Ta chỉ tò mò không hiểu tại sao Phó viện trưởng lại đuổi theo Phượng Thiếu bắt hắn gia nhập học viện Thiên Dực, từ hoàng thành đuổi tới thành Lạc Xuyên, một người ngu ngốc phóng đãng như vậy, có cần khiến Phó viện trưởng hao tâm tổn sức như thế không chứ?” Tên còn lại mỉa mai, tức giận bất bình.



Mọi người bắt đầu kinh ngạc, ngưỡng cửa của học viện Thiên Dực rất cao, là nơi mà bọn họ chỉ có thể hâm mộ chứ không thể đuổi đến, hiện tại đường đường là một Phó viện trưởng lại buông xuống thân phận đuổi theo Phượng Thiếu dụ hắn gia nhập học viện Thiên Dực, này, này, này… Cái này thật là quá sức quái dị rồi!?



Không lẽ trên người Phượng Thiếu thật sự có thiên phú kinh người, khiến học viện Thiên Dực cầu nhân tài như khát nước?



Một nam một nữ đi đầu không có tiếp lời, như cười như không, hai người ngạo nghễ mà đứng, bày ra bộ dạng tôn quý không ai sánh bằng!



“Phượng Thiếu là ai?” Già Lam hiếu kỳ hỏi Tống Thiến Nhi, Tống Thiến Nhi trả lời: “Phượng Thiếu chính là một nhân vật cực phẩm gây xôn xao nhất ở hoàng thành, bình thương nếu ngươi đến hoàng thành, không thể không biết Phượng Thiếu là ai, bằng không sẽ bị người ta cười cho thúi mặt!”



“Nói một chút coi!” Già Lam chớp chớp mi.



“Nói đến Phượng Thiếu thì rất là thú vị, mỗi lần hắn lên sân biểu diễn đều oanh động khắp thành, có thê coi là một cực phẩm!” Đôi mắt Tống Thiến Nhi lóe sáng như hạt châu, hăng hái bừng bừng nói: “Nghe nói hai năm trước, Phượng gia gia chủ mở tiệc đại thọ năm mươi tuổi, Phượng gia thiếu gia, tiểu thư đều dâng lên đan dược, thuốc bổ và báu vật làm lễ vật mừng thọ. Còn hắn thì sao? Hắn chọn chín mươi chín vị mĩ nhân, đem các nàng lột sạch, trưng bày trong chín mươi chín cái quan tài bằng kiếng trong suốt, làm lễ mừng thọ tặng cho cha của hắn, chọc cha hắn tức giận hộc máu tại chỗ. Nghe nói Phượng lão gia buồn bực không thôi, nhất thời không khống chế cảm xúc được, ra oai phá hủy toàn bộ nơi tổ chức lễ mừng thọ!”



Già Lam cười nhạt, tiếp tục lắng nghe Tống Thiến Nhi nói: “Nghe nói, năm ngoái Phượng gia vì hắn tổ chức lễ gặp mặt, đem toàn bộ cô gái chưa chồng trong hoàng thành mời đến, hi vọng hắn có thể chọn ra cô gái có thể hợp ý, sau đó hai bên kết thân, nối dõi tông đường. Kết quả thì sao?... Trong một đêm, tất cả cô gái được mời đến đều bị cạo lông mày! Đến ngày hôm sau, tới giờ Phượng Thiếu phải xem mắt các cô gái đó thì một bóng hồng cũng chẳng thấy, các nàng đều bị khiếp sợ, suốt đêm chạy trốn về nhà.”



“Tuyệt vời nhất chính là, lúc ấy Phượng Thiếu còn hết sức vô tội ủy khuất than thở một câu: Ta vốn kinh tài tuyệt diễm! Nhưng mà lam nhan bạc mệnh! Trời cao! Ta tình nguyện để ngài cướp đi khuôn mặt đẹp đẽ và tài hoa kinh người này, cũng không nguyện để ngài trừng phạt ta phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại đâu!



Tống Thiến Nhi một bên bắt chước, một bên che miệng cười trộm.



Già Lam giống như có thể xuyên thấu qua nàng nhìn thấy được hình tượng của đệ nhất cực phẩm - Phượng Thiếu ở hoàng thành. Nàng cười nhạt, vị Phượng Thiếu này quả thật rất hoang đường, hoặc là một nhân vật biết che giấu cực kì tốt, giả bộ mơ hồ. Nhân vật như thế mới thật sự đáng sợ!