Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 29 : Chưa chắc ai ăn ai đâu?

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


“Tại sao lại như vậy?” Tầm mắt Già Lam lướt qua dấu răng trên cổ hắn, âm thầm thè lưỡi, thì ra đây chính là ‘cái đầu heo’ thơm ngon mà nàng nếm trong mộng.



Phượng Thiên Sách híp mắt nhìn chằm chằm nàng, có chút ủy khuấ nói: “Ta vừa mở mắt liền thấy nàng ôm ta, còn cắn ta… nàng còn hỏi ta có chuyện gì?”



Hắn rõ ràng cố tình xuyên tạc lời nói của nàng!



“Ta hỏi ngươi, vì sao ta lại ở chỗ này? Còn nữa, vì sao ngươi lại ở đây?” Già Lam dùng sức trừng hắn, vì sao nàng cảm thấy mỗi lần nói chuyện với hắn đều mệt như vậy chứ?



“À, không phải nàng muốn đến hoàng thành sao? Ngược lại ta cũng tiện đường, nên mang nàng cùng nhau bỏ trốn.” Lông mi dài giống như quạt khẽ chớp nhìn nàng, Phượng Thiên Sách không chậm không nhanh nói.



Già Lam thở dài thườn thượt, thật sự nàng không thể nào trao đổi với hắn. Chuyện duy nhất nàng biết chính là bọn họ rời khỏi thành Lạc Xuyên.



“Ngươi không có xe ngựa à?” Già Lam liếc mắt nhìn Thiên Táng Chi Quan của mình, đêm hôm khuya khoắt hai người nằm trong quan tài ngủ… hình ảnh này thật là rất quỷ dị chứ?



Già Lam nghi ngờ đánh giá hắn, muốn tìm ra sơ hở của hắn.



“Tiểu Lam Lam, nàng lại muốn cắn ta nữa à?” Phượng Thiên Sách kéo chặt cổ áo của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Già Lam, bộ dạng như đề phòng ‘sói’: “Đừng mà, đau!”



(N: Phụt ~ anh thật vô sỉ :v cơ mà em thích)



Càng khiến người ta ớn lạnh chính là, hắn còn khẽ cắn môi dưới của mình, bộ dáng như bị bắt nạt, yêu mị đến mức người ta tức lộn ruột.



Già Lam xốc xếch đủ kiểu, nàng hoàn toàn không có biện pháp trao đổi với hắn, nàng ngửa đầu nhìn trời… Trời ạ! Mau thu con yêu nghiệt này đi!



“Ha ha…” Một lúc sau, tiếng cười réo rắt mà trầm thấp từ miệng Phượng Thiên Sách tràn ra. Già Lam quay đầu nhìn hắn, hắn đang cười tủm tỉm nhìn nàng. Nụ cười điên đảo chúng sinh, khiến người nhìn lóa mắt.



Già Lam ngây người trong chốc lát, cho đến khi thanh âm hùng hậu trầm thấp vang bên tai nàng, nàng mới giật mình hoàn hồn.



Phượng Thiên Sách vẫn duy trì tư thế nàng ngửa, hai tay vẫn nắm chặt cổ áo, cổ họng vang lên âm thanh cuồn cuộn nuốt nước bọt, âm thanh trầm hậu mà sâu sắc, mờ ảo lại thanh u, chậm rãi dường như muốn hòa với âm thanh của đất trời.




Chợt nàng cử động, hướng về phía hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của hắn.



Nụ hôn chuồn chuồn lướt, lại khiến người ta kinh ngạc run sợ. Thân thể Phượng Thiên Sách bỗng run lên, mắt sắc nhìn chằm chằm nàng, một vệt sáng chợt lóe trong đáy mắt đen kịt.



Liền nhân lúc này đi!



Thân thể Già Lam như cá chạch, mượn sức hai bên quan tài, đạp hắn ra, thuận thế xoay người, vững vàng nằm trên người Phượng Thiên Sách, lần thứ hai trình diễn tư thế nữ trên nam dưới.



“Kẻ cười đến cuối cùng, mới là người thắng cuộc! Sau này ngươi nên nhớ kĩ, đừng tùy tiện trêu chọc nữ nhân, đặc biệt là không nên trêu chọc ta!”



Dùng tư thế của người thắng cuộc, Già Lam vỗ vỗ tay, tự nhiên đứng lên. Đột nhiên, một bóng trắng bay vụt về nàng, đụng vào đầu vai nàng.



Già Lam thuận thế hơi nghiêng về phía quan tài, đợi khi định hình lại, liền thấy Tiểu Thú kiêu ngạo đứng trước mặt nàng, ánh mắt hung hăng nhìn nàng, giống như giữa bọn họ có thù không đội trời chung!



“Thiên Thiên?” Thấy tiểu thú, Già Lam không khỏi nhớ tới vị sư phụ thần bí của mình, nàng nhìn xung quanh: “Sư phụ đâu? Là sư phụ kêu ngươi đến tìm ta?”



Tiểu thú cao ngạo quay đầu không thèm để ý nàng, trái lại miết về phía Phượng Thiên Sách.



“Đúng là con thú nhỏ đáng yêu, ngay cả nó cũng không thích bộ dạng bạo lực của nàng, cho nên mới dám làm việc nghĩa, giúp ta ra mặt, đúng không?”



Phượng Thiên Sách ngồi dậy, vuốt ve đầu của tiểu thú. Con thú nhỏ luôn luôn kiêu ngạo, không ngờ nó lại lộ vẻ xấu hổ, mắc cỡ dưới tay hắn.



Già Lam không khỏi mở to hai mắt nhìn, nàng rất nghi ngờ, tiểu thú này có phải là giống cái hay không nhỉ? Cho nên nó mới thiên vị cho mĩ nam.



“Thiên Thiên, sư phụ đâu? Rốt cuộc lúc nào hắn mới chịu gặp ta?”



Tiểu thú giương mắt, ánh mắt kì quái không ngừng liếc về phía Phượng Thiên Sách. Một lúc sau, nó rung rung bộ lông của nó lên: “Chủ nhân nói, kêu ta chuyển lời bảo ngươi đến hoàng thành, hắn sẽ hội họp với ngươi ở đó.”