Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 34 : Phượng thiếu ra tay, rất đẹp trai!

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


“Tắm xong rồi, Tiểu Lam Lam, kéo ta đứng lên.” Phượng Thiên Sách lười biếng nói, âm thanh mị hoặc đầu độc lòng người, dụ dỗ người ta phạm tội.



Hàn quang màu bạc chợt lóe qua khóe mắt, Già Lam nhận ra khác thường, quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên cánh tay bị người khác dùng sức kéo, chân nàng không đứng vững,… rơi vào trong thùng tắm.



Sấm sét giữa trời quang!!!!!!!!



Mũi tên bạc chọc thủng cửa sổ mà vào, mang theo tiếng xé gió, bay vụt đến, Phượng Thiên Sách trở tay chộp cái áo khoác vắt trên bình phong, áo choàng màu trắng trong tay hắn tựa như con giao long, không tiếng động rống giận, đem mũi tên cắn nuốt!



Nhanh như gió, lẹ như tia chớp!



Ào ào, tóc ướt nhẹp tung thành vòng cung trên không trung, Già Lam vừa ngẩng đầu lên từ trong nước thì áo khoác trong tay Phượng Thiên Sách đã trở về vị trí cũ, trên môi hắn hiện lên nụ cười không đứng đắn, thân thể trần truồng từ rời khỏi mặt nước, chậm rãi hướng về phía nàng.



Hơi thở nồng đậm của đàn ông tới gần, cơ thể Già Lam lui về phía sau theo bản năng.



“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Già Lam tức giận nhìn hắn, bọt nước theo tóc ướt sũng của nàng chảy xuống, cả người nàng ngâm nước ướt như chuột lột rồi. Lúc nãy té vào thùng nước tắm, có nước ngăn trở, nàng không có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên ngoài, càng không ngờ được trong khoảnh khắc chớp mắt kia đã xảy ra chuyện gì.



Phượng Thiên Sách dường như không có nhìn thấy sự nổi giận của nàng, gương mặt hết sức đẹp trai phóng to trước mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nước, mị hoặc tự nhiên, câu hồn đoạt phách.



Hắn vươn cánh ta_tay ra, vòng qua vai phải của nàng, chống trên mép thùng nước tắm, đem nàng nhốt ở trong ngực, cười hết sức xinh đẹp: “Tiểu Lam Lam, thật bướng bỉnh, ăn vụng điểm tâm à?”



Đột nhiên, đôi môi anh đào của hắn kề sát, tìm đến khóe môi của nàng, nhẹ nhàng dán lên, mang theo dòng điện tê tê.



Già Lam hít sâu một hơi, hai mắt mở lớn, cả người cứng đờ, đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.



Khi hai đôi môi chạm nhau, một mũi tên khác lại chọc thủng cửa sổ bay vào, khí thế hung mãnh, còn mạnh mẽ hơn lúc nãy!




Khóe môi Phượng Thiên Sách co rút mãnh liệt.



Gương mặt Già Lam giống như một chuyên gia, không ngừng lắc đầu: “Hết cách rồi, khuyết điểm bẩm sinh, cũng không phải dùng đồ bổ là có thể cải thiện được, phải điều trị từ gốc nha!”



Mắt phượng xinh đẹp của Phượng Thiên Sách trầm xuống, đột nhiên lấn tới, khoảng cách hết sức gần nhau. Đáy mắt hiện lên tia khát máu và băng lạnh, nhưng rất nhanh bị nhu tình và bất đắc dĩ thay thế, mặc dù như vậy, cũng đủ để khuấy động tầng tầng bọt biển trong lòng Già Lam, đánh mất tâm hồn.



Ào ào…



Tạo nên một trận nước chảy, khuôn mặt tuấn tú tuyệt mĩ của Phượng Thiên Sách nhanh chóng rút lui, ưu nhã phi thân, nhảy ra khỏi thùng nước tắm, tiện tay cầm áo khoát trên bình phong, đem áo mở ra bao bọc lấy thân thể hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Đôi chân trần của hắn như đi trên gió, không quay đầu đi ra khỏi phòng.



Già Lam rất vất vẻ mới hoàn hồn từ ánh mắt khát máu và băng lạnh của hắn, đáy lòng vẫn còn đang rung động, nàng ôm tim của mình, tâm tình thật lâu không có bình tĩnh lại được.



Đợi khi bình tĩnh lại, nàng bĩu môi, cái này là tức giận hả? Tức giận mới tốt!



Ai bảo hắn trêu chọc nàng trước làm chi, còn khiến cho nàng ướt nhẹp như vậy? Nàng chỉ là đánh trả lại thôi mà!



Từ trong thùng nước tắm đi ra, nàng cất bước đi về phía cửa sổ, ngón tay lặng lẽ vuốt lên lỗ thủng trên cửa sổ, nàng híp mắt lạnh lại, lộ ra chút nghi ngờ.



Hành động kì quái khi nãy của Phượng Thiên Sách, còn có tiếng xèo xèo cực kì nhỏ vang lên, cùng với âm thanh hất tóc của nàng… Mọi chi tiết nói cho nàng biết một chuyện, vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện!



Nàng rất nhanh rời khỏi phòng, ước chừng phương hướng từ lỗ thủng, dọc đường tìm được một gốc cây hòe cổ xưa.



Chỗ đó, không có bất cứ bóng người nào, trên mặt đất còn lưu lại mấy giọt máu rỉ xuống, vết máu còn chưa có khô.