Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 46 : Thất công tử tề tựu

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


Hoa gia chủ rất xấu hổ nhưng không dám đắc tội với người này, ông khẽ tằng hắng, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay, mục đích của buổi tiệc chỉ có một, chính là chọn chồng cho con gái của tại hạ.”



“Rầm.” Lại một bình hoa được quăng từ cửa sổ ra, chỉ khác là cái bình này làm bằng đồng! -_-#



“Nếu như ngươi mời bổn vương tới đây vì việc buồn chán này, bổn vương không cần thiết phải…tiếp tục ở lại đây, lãng phí thời gian quý báu của bổn vương với những thứ này…” Dáng người Bá Hầu Trường Dã như chiến thần, xuất hiện ở trước cửa sổ, người ta lập tức cảm nhận được một mảnh vàng chóe đập vào mắt, ánh mắt sắc bén của hắn quét một vòng đại sảnh, vẻ mặt vênh vênh váo váo, không ai sánh bằng.



Hoa gia chủ âm thầm lau mồ hôi, vội la lên: “Chiến Vương đừng sốt ruột, chuyện kế tiếp tại hạ muốn nói, chính là chuyện chính của ngày hôm nay.”



Nhìn Bá Hầu Trường Dã cuồng vọng như vậy, trong số mấy công tử có người không chịu nổi lên tiếng bất mãn.



“Nếu ngươi không có hứng thú, vậy ngươi tới đây làm cái gì hử? Đừng nói với ta ngươi ăn no rửng mỡ, cho nên chạy tới đây tìm phiền phức nha.” Âm thanh vang lên, cửa sổ của lô ghế đối diện bị đẩy lên, ngón tay mảnh khảnh như hoa lan chỉ vươn ra, từng ngón tay trắng nõn mà thon dài, đúng là con đẹp hơn cả tay của phái nữ.



Chờ cửa sổ mở toang ra, một gã đàn ông xuất hiện trong mắt mọi người, hắn mặc một bộ áo gấm màu tím, tóc dài tùy ý xõa trên vai, chỉ dùng sợi lụa vàng nhỏ buộc tóc, dung mạo tuấn mĩ đến khó phân biệt được giới tính.



“Nhìn kìa, là Mộc Tây Dao! Đừng coi bộ dạng hắn ẻo lả mà khinh, lá gan hắn không có nhỏ đâu, dám chống đối ra mặt với Hoàng Kim Chiến Vương luôn.”



“Âm thanh này thật khiến người ta chịu không nổi, da gà trên người của ta nổi lên hết rồi.”



“Mộc Tây Dao này chết chắc rồi, dám đắc tội với Chiến Vương, làm sao có trái cây ngon ăn được.”
Người này điên rồi! Hắn muốn phá hủy toàn bộ Phi Hoa Lâu ư?



“Bá Hầu Trường Dã, hôm nay mọi người đều có cùng mục đích đến đây, không bằng nghe Hoa gia chủ nói hết lời cũng không muộn…” Âm thanh ấm áp mềm nhẹ từ gian phòng thứ nhất bay ra, kèm theo giọng nói của hắn chính là sức mạnh thánh khiết phất qua từng góc Phi Hoa Lâu, trên mặt mỗi người đều cảm thấy khoan khải và dễ chịu như được dòng suối trong sạch rửa qua, cơn lốc trong lâu được vỗ về, dần yên tĩnh lại.



Mọi người đều khẽ rên thật dài, cảm thấy cả người dễ chịu hẳn, cả đám ngẩng đầu, nhìn thấy chủ nhân của âm thanh kia, đáy mắt tràn đầy sùng bái.



Giọng nói kia là…



Già Lam quay đầu, thấy Nạp Lan Tiêu Bạch đứng trước cửa sổ, đây thực lực thật sự của hắn sao? Hiện tại, nàng đã tin lời Phượng Thiên Dục nói, dựa vào thực lực của Nạp Lan Tiêu Bạch, cho dù là hai cao thủ linh tôn cũng không làm gì được hắn. Quả nhiên, nàng quá mức ngây thơ, lỗ mãng, cư nhiên lại liều mạng về cứu hắn.



“Đúng là không biết tự lượng sức mình mà.” Nàng cúi đầu tự giễu.



Nạp Lan Tiêu Bạch quay đầu sang, đôi mắt thuần khiết nhìn về phía của nàng, khiến nàng có ảo giác hắn đang nhìn nàng, nhưng nàng biết, hắn căn bản không nhìn thấy. Là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.



Nạp Lan, nếu hắn cùng một gia tộc với nàng, như vậy có phải hắn cũng có quan hệ máu mủ với nàng?



Nhưng, có quan hệ máu mủ thì sao? Đừng quên, nàng là kẻ bị gia tộc vứt bỏ, bằng không vì sao cô lại trăm đắng nghìn cay đưa nàng đến Sở gia, giao nàng cho Sở phu nhân ở thành Lạc Xuyên chăm sóc?