Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 78 : V8/02 Hắn không cứng nổi, ôm nhau ngủ 2

Ngày đăng: 08:01 19/04/20


Edit: Huyền Thiên Tịch Ngữ



"Oa! Người đàn ông này có diện mạo thật đẹp trai. So với Nạp Lan Tiêu Bạch, chỉ có hơn chứ không kém..."



"Thật là đẹp trai! Mau kêu các tỷ muội ra đây xem, nơi này có một mỹ nam cực phẩm nè!"



"Ê, vị công tử này, ban đêm ban hôm, sao ngươi lại ngồi ở đây?"



Tiếp đó, Già Lam nghe thấy tiếng thở dài, giọng nam mang theo uất ức vang lên, đứt quãng: "Ta... Ta bị người làm... cho. Các ngươi nhìn, giày của ta cũng..."



"Loảng xoảng." Âm thanh thanh thúy giống như có người không cẩn thận làm rơi đèn, ngay sau đó là âm thanh hút khí liên tiếp vang lên.



Già Lam nhăn mặt nhíu mày, sao càng nghe càng thấy không thích hợp? Nghe lời Phượng Thiên Sách nói, có phải hắn nói, hắn bị người ta ném ra khỏi cửa, giày cũng bị ném, nhưng cố tình hắn lại lược bớt những từ mấu chốt, cho nên nghe trọn câu luôn cảm thấy là lạ.



"Thật quá đáng! Không ngờ học viện của chúng ta lại có loại người bại hoại như vậy, tại sao lại có thể đối xử với ngươi..."



"Kẻ đó có làm tổn thương ngươi không? Cho dù không nhịn được, cũng không thể xuống tay với người đàn ông nho nhã yếu ớt như vậy, thật cầm thú!"



"Ngươi đừng sợ, bọn ta sẽ thay ngươi đòi lại công bằng."



"..."



Già Lam nghe tiếng nghị luận ở bên ngoài, trong nào xẹt qua một hình ảnh nóng bừng, hơn nữa còn là hình ảnh cực kì nóng bỏng. Trong nháy mắt, mặt nàng đỏ bừng, chớp mắt lại đen xì, nàng không nhìn được nghiến răng kèn kẹt... Phượng Thiên Sách!



"Thật ra, cũng không thể trách nàng ấy..." Thanh âm vô tội của người đàn ông vang lên, giọng điệu từ tính mang theo chút khàn khàn, thanh âm quyến rũ mà hết sức kiểu cách như tiểu thụ. Quả thật, có thể nắm bắt trái tim của tất cả thiếu nữ.



"Giờ phút này, ngươi còn nói thay cho người ta! Ngươi thật là quá lương thiện rồi! Đối với loại người không bằng cầm thú, không nên dung túng nàng ta!"




Già Lam! Tín niệm của ngươi đâu? Mục tiêu của ngươi đâu?



Nếu không có đủ thực lực để đứng ở thế giới này, ngươi có tư cách gì để nói chuyện yêu đường? Huống chi, huống chi, hắn là sư phụ trên danh nghĩa của ngươi!



Tại sao ngươi lại sinh ra ý niệm đen tối với sư phụ của mình? Hắn là con cưng của trời, làm sao có thể coi trọng ngươi?



Hắn là con hồ ly có lòng dạ đen tối, lừa bịp gian lận, tinh thông mọi thứ, chắn chắc hắn lại thay đổi phương pháp trêu chọc ngươi, ngươi không thể nhảy vào hố hắn đào sẵn, mắc công bị hắn bán, còn vui vẻ đếm tiền giúp hắn.



Được, ngươi đã tự mình đưa tới cửa, bổn cô nương sẽ không lãng phí cơ hội một cách vô ích.



Bỏ một cánh yêu liên rồi nói sau!



Già Lam không khỏi vận dụng Lưu Nguyệt Thuật...



Thân thể người trong ngực càng lúc càng lạnh, Phượng Thiên Sách đang nhắm mắt cũng khẽ động, khóe miệng đau khổ mà nhếch lên. Vật nhỏ này đúng là vô lương tâm, thật là không có lúc nào bỏ quên mạng nhỏ của nàng. Hắn còn chưa bình tĩnh lại, nàng đã bình thường như không có chuyện gì, còn luyện công nữa chứ, lẽ nào nàng không biết hành động dùng hắn như lò sưởi, phải trả giá thật lớn sao?



Cúi đầu, nhìn gò má nàng hiện lên tầng u lam, màu lam càng ngày càng đậm, đậm đến mức gần như nhỏ ra nước.



Hắn âm thầm kinh ngạc.



Trên thực tế, Lưu Nguyệt Thuật là môn bí thuật hắn vô tình có được. Chỉ tiếc hắn và sư phụ không thể nào luyện được, cho nên bỏ phí, bị hắn ném một xó. Ai ngờ nửa tháng trước, sư phụ đột nhiên xuất hiện, kêu hắn đem Lưu Nguyệt Thuật truyền cho một tiểu đồ đệ xa lạ, biểu tình của sư phụ lúc đó rất bí hiểm, thâm trầm, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng lão ngoan đồng thường ngày của lão.



Hắn nghĩ, Lưu Nguyệt Thuật trong tay hắn cũng chả có tác dụng gì, không bằng cho tiểu đồ đệ mới nhận này chơi đi, coi như quà gặp mặt.



Lần đầu gặp trong Bảo Khí Các, hắn có chút ấn tượng sâu sắc với nàng. Hắn tưởng rằng tiểu đồ đệ của mình sẽ là tiểu thiếu niên có thiên phú hơn người, dung mạo xuất chúng, lễ độ cung kính... Ai ngờ, mọi thứ đều trái ngược với sự tưởng tượng của hắn, nàng là một thiếu nữ không có linh khí trong lời đồn, xấu nữ, sau đó là tâm tư giảo hoạt, còn có tiềm chất khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng.