Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 81 :

Ngày đăng: 08:01 19/04/20


Hắn lẳng lặng chờ đợi, thấy dáng vẻ Già Lam đã bình tĩnh lại, đầy tự tin, hắn biết nàng đã có dự tính ở trong lòng, có thể xử lí mọi chuyện.



“Già Lam, ngươi nói ngươi trong sạch, vậy ngươi giải thích xem chuyện vừa rồi là sao? Lẽ nào, khi này người đâm vào tim gã không phải ngươi?” Ngụy trưởng lão cho nàng cái bậc thang đi xuống, để nàng tự giải thích cho mình.



Già Lam sâu đậm nhìn lão, mở miệng nói: “Không sai! Vừa rồi chính ta đâm vào tim của gã ta.” Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức tầm thường, chậm rãi nói từng chữ, không một chút khẩn trương hay hoảng loạn.



Mọi người ngây ngốc, không ngờ nàng dám thừa nhận? Không phải nàng muốn chứng minh mình trong sạch sao?



Tai Nạp Lan Tiêu Bạch dựng thẳng, nghe âm thanh du dương của chuông gió truyền tới, chân mày xoắn lại dần giãn ra. Xem ra, nàng rất tin vào bản thân, nàng có thể tự xử lí chuyện trước mắt.



Ngụy trưởng lão ngẩn ngơ, vốn định cho nàng bậc thang đi xuống, để nàng đưa ra chứng cớ, chứng minh mình trong sạch, ai ngờ nàng vừa mở miệng liền thừa nhận mình giết người, cái này nên tiếp tục như thế nào?



“Già Lam, ngươi có biết mình đang nói gì không?”



“Nhìn đi! Chính ả cũng thừa nhận mình làm, cần gì thẩm vấn nữa chứ? Các trưởng lão, mau bắt ả đi!” Lâm sư tỷ nghe Già Lam thừa nhận mình giết người, đáy mắt xẹt qua tia sáng rực.



Mấy vị trưởng lão thấy thế, đều đứng lên tuyên bố.



“Nếu nàng ta đã thừa nhận, cũng không còn gì để nói, bắt nàng ta lại, áp giải đến Trường Lão Đường, trải qua quyết định chung của hội trưởng lão, quyết định đưa nàng ta đến Vô Vọng Nhai sống quãng đời còn lại.”



“Bắt ả! Loại người coi trời bằng vung, ngông cuồng cần phải nghiêm trị không tha!”



“Nghiêm trị không tha? Là kẻ nào không có mắt? Dám nghiêm trị không tha người phụ nữ của ta hử?” Một giọng nói quái đản vang lên, đem hiện trường đang xôn xao đè ép xuống, khiến mọi người lại nhìn về phía cửa học viện.



Nơi đó, có một vị công tử áo trắng, cầm quạt phe phẩy, đỏm dáng thong thả bước đi. Điệu bộ bước đi của hắn rất lười nhác, lại có vẻ tao nhã mà công tử thế gia khác khó có được, khiến người ta không nhịn được ngửa mặt trông lên.



Hắn vừa xuất hiện, thoáng một cái mọi ánh sáng trên bầu trời đều tập trung lên người hắn.



Cũng không biết gió từ đâu thổi tới, thổi trúng đám cánh hoa trên đất, để chúng nó bay lên, nghênh đón chủ nhân của chúng nó.
Hiện tại, mấu chốt quan trọng chính là, Già Lam giết người, cuối cùng nàng sẽ phải chịu hình phạt nghiêm trọng của học viện Thiên Dực không?



Đáng tiếc, lối suy nghĩ của Phượng Thiên Sách, toàn nói những chuyện không đâu. Còn hắn lại xoắn xuýt chuyện nên dùng roi đánh thi thể hay phơi thây?



Hắn suy nghĩ một hồi lâu, quyết định sau cùng chính là: “Ta thấy, để cho cha nuôi của mình quyết định đi. Dù sao loại chuyện tổn hại âm đức này, không thích hợp với con người thiện lương như ta.”



Ý hắn là cha nuôi của hắn thích hợp để làm chuyện tổn hại âm đức? Hắn thật là có hiếu nha!



Tư Đồ Trường Thắng vừa tới cửa học viện, nghe được mấy lời thằng con nuôi nói, chân hắn trượt một cái, suýt chút nữa xấu mặt trước đám học trò và trưởng lão của học viện.



“Thằng nhóc thối tha, mi không thể làm chuyện tổn hại âm đức, lão tử làm được à?” Thanh âm hết sức tức giận, khiến toàn trường rung lên, trong vô hình, sóng âm hùng mạnh quét ngang qua mấy người, khiến đám người đang xì xầm hoặc đang thất thần thu hồi lực chú ý, đồng loạt nhìn về phía cửa học viện.



Nơi đó, không khí dao động, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.



Người đàn ông trung niên này mặc đồ đen, mạnh mẽ hào phóng, tiêu sái tự do, bản thân có một loại khí chất oai hùng tự nhiên. Hắn chậm rãi bước đi. Ông bước đi chầm chậm, hai chân như đi bộ trên không trung, không hề chạm xuống đất, nương theo bước chân ông ấy đến gần, hơi thở mạnh mẽ của ông tung bay trong không khí, phong thái dũng cảm mà tự tại, giống như chư thiên vạn giới, đều nằm trong cái búng tay của ông ấy.



Ông ấy chính là viện trưởng hiện tại của học viện Thiên Dực, Tư Đồ Trường Thắng!



“Bái kiến viện trưởng!” Các trưởng lão kinh ngạc thấy trưởng lão giá lâm, đồng loạt khom người đón chào.



"Bái kiến viện trưởng!” Các học sinh ở đây đều có người biết hoặc không nhận biết viện trưởng, lúc phản ứng kịp thời, đều cúi chào người. Trong đó, có không ít người cẩn thận liếc trộm viện trưởng, trong lòng rục rịch hưng phấn, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy viện trưởng --- Người mạnh mẽ nhất đại lục Hạo Thiên, bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!



"Ừ." Tư Đồ Trường Thắng gật đầu, mặt mũi không chỗ nào không uy nghiêm.



Phượng Thiên Sách nhìn ông ấy đi tới, nhiệt tình vẫy tay với ông: “Cha nuôi, ngài cũng có thể xem là vậy! Nếu ngài không đến, con dâu của ngài nhất định bị bắt nạt thê thảm rồi. Nhìn một cái, người bắt nạt nàng đã chết, ngài xem chúng ta nên dùng roi đánh thi thể hay phơi thây? Loại chuyện tổn hại âm đức này, ngài làm thuận buồm xuôi gió nhất, vẫn là ngài đến quyết định đi!”



Hết V10