Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 11 :

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Đều nói nghiêm túc nam nhân là dễ nhìn nhất, Tôn Chí Tân nhìn Naaru dùng thái độ trang nghiêm phân phối con mồi, trong lòng không thể không đồng ý với quan điểm này. nam nhân đem con mồi rất nhanh phân phối ra ngoài, ánh mắt chuyên chú mà vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng đầy tay đều dính máu, bộ dáng nghiêm túc kia phối hợp với sườn mặt như khắc của hắn, Tôn Chí Tân chưa bao giờ như lúc này cảm thấy trong lòng run lên, lại hơi có chút đỏ mặt.



Từng khối thịt được phân phối xuống, nội tạng thì bị vứt bỏ ném ra bờ sông chờ động vật ăn thịt đến dùng. hành động Này Tôn Chí Tân biết, giống những bộ tộc nguyên thủy ở thời không trước kia, là sự cảm ơn thiên nhiên vì đã giúp họ tìm được thức ăn, trả một phần không dùng đến lại cho tự nhiên, trong lòng cũng giữ lấy tâm tình cảm kích, cảm tạ nó đã ban thưởng thức ăn để con người sinh tồn.



hần đầu do những người này không biết ăn như thế nào, cũng bị vứt bỏ đến bãi sông ở xa, đợi chúng nó tự nhiên hư thối, chỉ còn lại đầu lâu đầy đủ mà hùng tráng uy vũ sẽ bị nhặt trở về, trở thành chiến lợi phẩm hoặc là trang sức, đại biểu cho quang huy chiến tích của dũng sĩ. Trong đó lại có một cái phép tắc nguyên thủy, hỉ có thứ mình tự tay săn đến mới có quyền nhặt trở về, người khác không có quyền lợi đó, có thể dễ dàng thấy được cái nhìn về vinh quang của bộ tộc này: vinh quang người khác đạt được người không liên quan không có quyền chiếm đoạt, chiến tích huy hoàng chỉ có thể là bản thân tự tay tìm kiếm.



vinh quang mộc mạc như thế làm cho Tôn Chí Tân nhịn không được động dung, so với kiếp trước xuất hiện vô số người ti bỉ dùng thái độ đương nhiên đoạt lấy thành quả của người khác, biểu hiện tôn sùng vinh quang độc đáo của bộ tộc trước mắt này không thể nghi ngờ thực đả động Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân tận đáy lòng cảm thấy đây là một loại phẩm chất phi thường quý giá, nhịn không được lại một lần nữa đối với nhưng dã nhân nay nhìn với cặp mắt khác xưa.




Phương pháp xử lý này Tôn Chí Tân cũng chỉ mơ hồ biết đại khái nên làm như thế nào, chưa từng chân chính làm qua, cho nên chỉ định thử xem có thể thành công hay không mà thôi.



Cả nhà Naaru không hiểu được ý đồ của Tôn Chí Tân, Naaru đương nhiên theo Tôn Chí Tân phân phó làm việc, tuy rằng hắn không hiểu, nhưng nếu như vậy có thể lấy lòng Tôn Chí Tân, hắn sẽ không ngại làm, dù sao cũng không phiền đến ai. Buku nhìn cha bận rộn theo bản năng đi đến hỗ trợ, mà Auge chỉ dùng một loại ánh mắt khinh thị liếc Tôn Chí Tân vài lần, rồi đem một đôi chân to vói vào nước sông tiêu trừ một ngày bôn ba mệt nhọc. Tôn Chí Tân lơ đãng nhìn thấy đôi chân trần của hắn bị cọ ra bọt máu, có lòng muốn giúp đỡ xử lý một chút, lại thấy Auger từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn thẳng hay phản ứng lại mình lấy một chút, trong lòng tức giận cũng liền lười quản. Hắn cũng không phải loại người có tính cách thánh mẫu gì đó, nhiệt tình với người không cần đến mình, hắn mới không có hứng thú này.



Làm xong một khúc dồi đơn giản, tay của Tôn Chí Tân đang nhúng vào trong nước kỳ cọ lại bị Naaru bắt được, tưới nước lên cho hắn rửa. bàn tay Tôn Chí Tân thon dài mà xương thịt đều đều, Naaru bàn tay dày rộng mà thô ráp, chỉ tiết rõ ràng, hai hai tay hợp đến một chỗ lại có một loại cảm giác hòa hợp kì quái. Trọn vẹn hai tay bị hắn nắm lấy cẩn thận chà lau, mang đến cho người ta cảm giác phi thường kỳ quái, giống bị đang được người thương tiếc. Thân là nam nhân bị một cái khác nam nhân thương tiếc ? Tôn Chí Tân lại bị chọc điên, một khuỷu tay đẩy Naaru ra, sắc mặt ửng đỏ tự mình tẩy rửa. Naaru ăn một tay khửu tay cũng không giận, chính mình đi rửa sạch vết máu trên tay, nghiêng mặt nhìn Tôn Chí Tân lại lộ ra cái loại tươi cười dương cương ngay thẳng đó.



Con bà nó…… Tôn Chí Tân âm thầm đau đầu, đừng mẹ nó cười giống một con đại hình khuyển có được hay không…… Hắn đối loại này sinh vật không có sức chống cự nào.