Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 110 : Buku khiến người ta phát điên

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


may quần áo cần dùng đến cái gì, mà mình lại có cái gì. Tôn Chí Tân bi thôi phát hiện mình không có một thứ quan trọng nhất — máy may. Tức là nói ngoại trừ khâu tay, hắn không có khác lựa chọn.



Nếu có dự kiến trước sẽ xuyên đến thời tiền sử, Tôn Chí Tân chắc chắn sẽ bỏ trong bao leo núi một cái đài điện và máy may. Thứ kia dùng khéo, tuyệt đối là thứ các bà nội trong lúc nhàm chán tạo thành sở thích may đồ.



Nhưng Tôn Chí Tân không phải nội trợ, hắn ngay cả phụ nam cũng không phải — ách, không chắc hắn đang chuyển biến theo hướng này…… Mặt khác hắn cũng không dự kiến trước, cho nên điều kiện vật chất quyết định trụ cột sinh hoạt — lựa chọn duy nhất chỉ có thể là khâu tay.



Nguyên liệu, vải hắn còn chưa se ra, da thuộc lại có một đống lớn. Kim, có, trong bộ dao Thụy Sĩ có, trên cán đao dã chiến cũng có. công cụ cắt, có, kéo, đại đao hắn gì cũng không thiếu. Chỉ, hẳn là không hề thiếu, Arthur có tay nghề se sợi tốt nhất đã qua báo Tôn Chí Tân, nói sợi đay có được đã toàn bộ sẽ thành cuộn chỉ, do nàng bảo quản . Ngô…… nữ tử hiền lương thục đức phẩm tính thật tốt, không nói có thiên phú se sợi, làm việc còn nghiêm túc chắc chắn, có cơ hội đề nàng làm bộ trưởng nữ công!



Tốt lắm, có mấy thứ này , theo lý đã có đủ điều kiện may một bộ quần áo.



Đương nhiên…… Chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Thực tế được không còn phải làm mới biết được.



Sau đó còn phải đo lường, cần thước đo. Này dễ làm, thước đo hắn cũng có, là thước cuộn bằng thép cứng nhắc, ở trong bộ dao Thụy Sĩ. Bất quá nó không quá thích hợp lấy đến đo thân thể, vì tính thực dụng, còn phải làm ra một cái thước mềm.



Tôn Chí Tân nghĩ nghĩ, tìm sợi đay chà xát ra một sợi thừng nhỏ chắc chắn làm thước mềm. Về phần khắc độ, dùng nút thắt đánh dấu là một lựa chọn không tệ.



Vốn hắn định dùng hệ đo lượng cm để thắt nút làm chuẩn. Nhưng nghĩ lại, cứ một cm là một nút, vậy một cái thước 1m là 100 cái nút, thế không phải chỉnh người chết à ? vẫn là người xưa bớt việc, mỗi một tấc là 3.33 cm…… Chia ba sẽ được gần một cm. Nói cách khác một thước hắn chỉ cần ba mươi cái nút là đủ, giảm đi một đống chuyện.



Lúc thắt nút Tôn Chí Tân vẫn nhịn không được nghĩ, cách đánh dấu của người xưa chắc chính là loại phát minh kiểu lười của mình. Nhìn đi ! một chút liền giảm đi một phần ba công việc !



Xả xa, xả xa……



Tôn Chí Tân cuối cùng làm tốt một cái thước mềm dùng nút thắt chia độ, lại suy xét đến hình thể cao lớn của đàn ông tiền sử giống Naaru, còn có ‘Người khổng lồ’ như Tamu phải hai mét hơn , dùng thước dài khoảng hai đến ba mét. Ước chừng cũng không có người cao đến ba thước mấy đi…… Tôn Chí Tân nghĩ như vậy.



sắp xếp xong mọi chuyện, Tôn Chí Tân chạy tới đo người cho Buku.



Buku lúc này làm sao còn phản đối Tôn Chí Tân dùng da lông kiểu mới làm đồ cho mình mặc? nó còn ước gì, vừa nghĩ đến thứ mềm mại ấm áp này bao lấy mình, trong lòng liền vui vẻ.



Nhưng tiểu tử Buku kia đáy lòng rất thiện lương , nhiều lúc nó nghĩ đến không phải mình, mà là thân nhân bên mình.



Buku bị Tôn Chí Tân đo tới đo lui , tuy rằng không rõ Tôn Chí Tân cụ thể đang làm cái gì, nhưng đại khái đóan được có liên quan chuyện làm thứ cùng loại với váy da, liền hỏi:“Zimmer, ngươi đang làm gì vậy ?”



Tôn Chí Tân đánh bắt tay vào làm thế nói:“Đo người cho ngươi.”



Buku lại hỏi:“Làm váy da sao ?”



Tôn Chí Tân vung ngón tay:“So với cái kia còn phức tạp hơn nhiều. Cho nên mới phải đo người trước.”



“Đo ?”



Tôn Chí Tân khoa tay múa chân dùng thước mềm:“Cũng không thể bắt ngươi đứng im ở chỗ này để ta may xong đi ? ta trước dùng cái này đo người của ngươi, tỷ như cánh tay dài bao nhiêu, thắt lưng rộng bao nhiêu, sau đó nhớ kỹ, là có thể căn cứ vào đó để làm đồ.”



Buku có chút ngạc nhiên:“Biện pháp này rất lợi hại, Zimmer ngươi thật thông minh ! bất quá làm váy da, vì sao ngay cả cánh tay dài bao nhiêu cũng phải đo ? không phải đo thắt lưng là tốt rồi sao ? vẫn giống như lần trước, làm cho ta một bộ váy da ở trên người?”



Tôn Chí Tân liền cười:“So với lần trước còn tốt hơn, ngay cả cánh tay, chân đều bao lại.”



Buku không hiểu lắm, nhưng trong lòng thực vui mừng. động tác của Tôn Chí Tân lại chọc nó ngứa, thân thể nhỏ bé không ngừng xoay đến xoay đi, một bên ha ha cười, một bên nói:“Zimmer, vẫn đừng làm cho ta trước.”



Tôn Chí Tân ngừng tay, bắt tay vào làm thế hỏi hắn:“Vì sao ?”



Buku thiên chân nhìn về phía Tôn Chí Tân, nói:“Ta đã có nha ! tuy rằng lần trước bởi vì da cứng rắn không thoải mái, nhưng mặc ở trên người vẫn thực ấm áp.” Buku chỉ hai miếng da ngực, ngoác miệng cười:“Trẻ con khác trong tộc cũng không có đâu, cũng chỉ có ta mới có. Ha ha, Zimmer của ta làm cho ta một món. Ngươi làm cho ba ba bọn họ đi, giờ thời tiết càng ngày càng lạnh , đặc biệt lúc sáng sớm. Ba ba và anh trai đều phải sáng sớm săn thú, ta lo lắng bọn họ đông lạnh. Zimmer ngươi không phải đã nói sao ? thời tiết lãnh lại không bảo đảm thân thể ấm áp sẽ rất dễ sinh bệnh, lúc săn thú ra mồ hôi không giữ ấm, thân thể nóng lạnh đột ngột cũng dễ dàng sinh bệnh. Sinh bệnh liền khó chứa, rất dễ chết người. Ta không muốn ba ba và anh trai chết, Zimmer, ngươi làm cho bọn hắn trước, ta không vội.”



Dừng dừng, quay đầu nhìn thân thể Tôn Chí Tân, lại nói:“Còn có ngươi, ngươi không giống với chúng ta. Không rắn chắc cường tráng giống chúng ta, thời tiết rét lạnh chỉ sợ càng dễ sinh bệnh, ngươi nên may cho chính mình mới đúng.”



Tôn Chí Tân nghe được trong lòng ấm áp, đứa nhỏ này, lại hiểu chuyện lại săn sóc người như vây, thật là khiến người ta yêu thương.



Trong lòng yêu tiểu gia hỏa này chết đi được, nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ của hắn một chút, bắt tay vào làm thế trêu đùa hắn:“Chẳng lẽ ngươi không sợ lạnh ? ngươi là trẻ con, nên chiếu cố trước.”



Buku lắc đầu cười nói:“Đương nhiên sợ lãnh. Bất quá ta lạnh có thể trốn đến nơi này của ngươi, nơi này có hố lửa, rất an toàn, không giống lều khác lúc không có người nhất định phải tắt lửa. Nói thật, ngủ cùng Auge, lúc nửa đêm lạnh chết người. Lửa rất khó kiềm chế, lúc không có người cũng không dám thiêu, lúc ngủ lại không dám đốt lớn, cảm giác cả đêm đều ngủ không ấm áp.”



Tôn Chí Tân bắt đầu sờ cằm, nói như Buku, ngoại trừ may quần áo, hắn phải học may chăn…… hừ ! càng ngày càng giống bà mẹ già!



Thấy Tôn Chí Tân sắc mặt có chút biến ảo không chừng, tròng mắt Buku vừa chuyển, lấy lòng cười nói:“Hắc hắc, ta lạnh liền đến ngủ cùng ngươi. NDDù sao ta đã có một món rồi, vẫn nên làm cho những người khác trước. Đợi mọi người đều có ngươi lại làm cho ta.”



Dừng dừng, có chút lo lắng nhìn Tôn Chí Tân, hỏi:“Zimmer, có phải ngươi còn đang giận ba ba hay không? ba ba nói với ta, hắn không cố ý đả thương ngươi. Theo ta thấy, đều là tên Tiger kia đánh ! ba ba vẫn rất lo lắng thương thế của ngươi, muốn đến nhìn ngươi. Nhưng ngươi lại không để ý tới hắn, không cho hắn vào lều của ngươi. Zimmer, Zimmer tốt, đừng nóng giận , ba ba hiểu ngươi nhất, còn thương ngươi ta, ngươi làm cho hắn trước đi. Hắn có váy da ngươi làm, khi mặc ở trên người ấm áp sẽ nghĩ đến ngươi.”



đứa trẻ chết tiệt này, miệng sao ngọt như vậy? Naaru sau lưng hứa hẹn nó những lợi ích gì, nó mới tận hết sức lực nói tốt cho hắn như vậy? hơn nữa vừa nói tốt cho Naaru, một bên còn không quên đả kích Tiger , tiểu tử này, thật là…… Tôn Chí Tân nheo mắt lại, theo bản năng cảm thấy Naaru không có thuần lương như mình tưởng tượng. Cổ nhân viết rất hay: Cha nào con nấy. Có thể dạy dỗ Buku như vậy, Naaru chỉ sợ cũng không phải đèn cạn dầu.



Bất quá Buku nói lại có lý, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhất là sáng sớm và tối muộn, chênh lệch nhiệt độ rất lớn, không chú ý một cái thật sự dễ cảm lạnh. Tại thời tiền sử, cảm lạnh trực tiếp có thể mất mạng, dù là Naaru thợ săn cường tráng, không dễ trúng phải, cũng không thể qua loa.



Mình cùng Buku trường kỳ ở trong doanh , tựa như nó nói , lúc cảm thấy lạnh cùng lắm thì trốn trong lều, mà mấy tên kia lại không được. trước hết may quần áo cho bọn hắn đi.



Bất quá, may quần áo cho bọn họ, nhất định phải đi đo thân thể cao to của họ. Đây chính là thân mật tiếp xúc a…… Ở thời kì xấu hổ này, Tôn Chí Tân thật sự đề nổi dũng khí có bất luận tiếp xúc thân thể hay phương diện khác. Không bằng……



con mắt gian trá của Tôn Chí Tân chuyển hai chuyển, điệu bộ nói với Buku:“Buku, ngươi có muốn học cách dùng cái thước mềm này không? học xong , có rất nhiều chỗ cho ngươi chơi nga ~ tỷ như, ngươi nhất định rất muốn biết anh trai ngươi cao bao nhiêu đi ? học xong dùng thước đo là biết.”



Buku quả nhiên trúng kế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười lên, nói:“Được ! Zimmer ngươi dạy ta, ta muốn học.”



Vốn chiêu mượn đao giết người này không để lại dấu vết , nhưng Tôn Chí Tân có đôi khi quả thật rất đại khái, thuận tay liền tiếp tục điệu bộ:“Lại đi đô ba ba và Tiger , trở về nói cho ta biết.”



Nghe được ngay cả Tiger cũng phải đó Buku đã nhíu mày, lại nghe cha mình cũng cần mình đi đo, lòng dạ nhỏ bé liền bắt đầu tính toán.



Zimmer nhà mình không phải không chịu gắp ba ba mình sao ? nếu hắn phải lấy được số đo của bọn hắn, như vậy dù hắn muốn không để ý tới ba ba cũng không được ! kể từ đó, ba ba không phải có cơ hội cùng hắn đứng với nhau ? về phần Tiger …… người đáng ghét kia cũng đừng đi đo. Tốt nhất để hắn mùa đông không có váy da ấm áp, đông chết hắn !



Buku tròng mắt quay tròn đổi tới đổi lui, vẻ mặt giảo hoạt thoảng qua, thiên chân cười hỏi:“Có khó không a ? ta sợ ta không học được.”



“Không khó, không khó !” Tôn Chí Tân phất tay, hận không thể lập tức sẽ dạy cho nó, sau đó đem vấn đề đau đầu này giao cho nó đi làm.



Hai người liền ngồi đó học, toàn bộ quá trình Buku luôn đặt câu hỏi:
Còn nói như mình ủy khuất lắm. Mẹ nó bình thường cái thứ kia của ngươi lúc ẩn lúc hiện thì không xấu hổ à ? đừng mẹ nó diễn một tiểu nam nhân Thượng Hải với lão tử, cứ như hy sinh nhiều lắm ý.



Tôn Chí Tân lại một lần nữa cảm nhận được xúc động cào tường.



Tiger thật cẩn thận dùng trán chạm vào trán Tôn Chí Tân một chút, nhỏ giọng hỏi:“Thật sự không thích ? không dễ nhìn như Naaru? của ta không to bằng của hắn ?”



Ba câu hỏi, hỏi Tôn Chí Tân đại hàn không thôi.



Có thể không thích ? sức quyến rũ kia còn hơn minh tinh hàng đầu của Mĩ…… Vấn đề là gia ngươi bận tâm một chút cảm thụ của người khác có được hay không ? lão tử thật vất vả chuẩn bị tốt tâm lý chấp nhận ba người, ngươi vừa ra liền chơi trội, một phàm nhân như ta chống đỡ không nổi.



Tôn Chí Tân đen mặt, sờ soạng đem thước mềm vói vào trong kén da đo người.



Đầu tiên là vai, sau đó là ngực, thắt lưng, mông — ta phi ! xúc cảm này…… Quả nhiên là mục tiêu quá lớn, không nghĩ đến là sẽ đụng đến a.



Bi thôi, vì sao hắn và Tiger luôn trình diễn loại chuyện ô long này?



Bị va chạm vào vị trí đòi mạng, Tiger trên mặt cứng đờ, thân thể theo bản năng đã muốn tránh đi. Lập tức đỏ mặt lên, lại ra vẻ trấn định đem thắt lưng hướng trong lòng bàn tay Tôn Chí Tân, thấp giọng nói:“Ngươi…… Ngươi…… Sờ đi. Ngươi cũng là Zimmer của ta, ta…… Ngươi……”



Tôn Chí Tân vốn đã xấu hổ lắm rồi, biểu hiện của Tiger làm cho trong lòng hắn vừa động, ngay cả một lần hắn không dám đùa người ‘Sớm tiết’, này…… Không phải chứ ?



Mình đoán đúng thật ?



Thử thăm dò thật sự vươn bàn tay vạn ác cầm long trảo kê đi bắt mục tiêu kia, quả nhiên thấy Tiger theo bản năng khẩn trương, sau đó tránh né, vẻ mặt đều là ngây ngô xấu hổ không được tự nhiên. Vừa muốn cố muốn giả thân kinh bách chiến, hơn nữa trộn lẫn ý nghĩ muốn thân cận mình, cố gắng cưỡng chế thân thể mới liều mạng trấn định bản thân, cố nén trốn tránh xúc động tùy ý mình vuốt ve.



Ha !



Quả nhiên là còn zin !



Tôn Chí Tân rút tay về, nhếch môi im lặng cuồng tiếu, đánh bắt tay vào làm thế:“Giai,tân !”



Tiger đã hiểu, mặt đỏ sắp xuất huyết, giận dữ hét:“Ta không phải !”



Tôn Chí Tân làm như muốn vồ lấy, lần này hắn ngay cả giả vờ cũng không cần, sống chết dùng thuộc da bao lấy chỗ yếu hại, rốt cuộc diễn không ra bộ dáng nam nhân mặc áo da.



Tôn Chí Tân vui vẻ, nhảy lên muốn lật chăn da của Tiger, bộ dáng kia không khác lắm đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.



Tiger sợ tới hoảng, luống cuống tay chân bảo hộ chính mình, kinh hoảng gọi bậy:“Tiểu Tân, Tiểu Tân, Tôn Chí Tân ! ngươi đừng xằng bậy ! tin ta chặt tay ngươi hay không!”



Ngươi đừng xằng bậy ~~ lời này Tôn Chí Tân thích nghe, rốt cục tìm được cảm giác sảng khoái ăn chơi trác táng đem cô gái ngây thơ bức vào góc tường.



Tôn Chí Tân rốt cục đè hắn lại, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn thẳng mắt hắn. sắc mặt Tiger càng ngày càng hồng, hai tay sống chết ôm giữa hai chân mình, lông mi khẩn trương bất an vẫn chớp không ngừng, ngay cả đồng tử xám trắng cũng nhuộm một cỗ xấu hổ dày đặc, cuối cùng thấp giọng nói:“Cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng…… Ân…… Đúng vậy.”



“Vì sao ?” Tôn Chí Tân huy tay hỏi.



Tiger nói:“Không gặp được người ta thích, cũng không gặp được người thích ta, ta không cơ hội.”



“Nhưng bộ dạng ngươi……” Tôn Chí Tân không biết nên như thế nào dùng tay biểu đạt ý tứ phức tạp Tiger là một nam nhân rất có lực hấp dẫn.



Nhưng Tiger có thể hiểu, có chút khó xử nghiêng mặt đi:“Ta chỉ chân chính thích người thích mọi thứ của Tiger, bao gồm cả hai mặt tốt xấu của ta. Tiểu Tân, mặc kệ ta là cái gì, ngươi cũng sẽ không sợ hãi, sẽ thích ta, đúng hay không ?”



câu này Tôn Chí Tân nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy Tiger khác với bình thường hơi yếu ớt mà nổi giận như vậy làm cho hắn nhịn không được muốn hôn hắn.



Bất quá hắn cuối cùng vẫn không hôn lên, hắn còn không thể cùng Tiger thân cận mà không áp lực.



Tôn Chí Tân buông Tiger ra, kéo da ra bắt đầu nghiêm túc đo người cho hắn. Tiger trốn tránh một chút, màu ửng hồng mới lui đi lại trở về, thân thể cứng ngắc, lập tức chậm rãi thả lỏng, tùy ý Tôn Chí Tân ở trên thân thể mình sờ soạng.



Nói thực ra, thân thể Tiger rất đẹp. Thanh xuân mà giàu lực đàn hồi, làn da sờ lên tinh tế mà bóng loáng, có độ co dãn độc hữu của tuổi trẻ, xúc cảm thần kỳ tốt. Lấy số đo cho hắn khó tránh khỏi đụng chạm đến da hắn, nhưng lại khiến Tôn Chí Tân có một loại yêu thích không buông tay. lông trên người hắn không có dày đặc như Naaru, có vẻ sạch sẽ mà khỏe mạnh. Naaru giống một dã lang, lại giống một trái cây chín mọng, người này cũng là hoa tâm nộ phóng, lại như một con báo thành niên, mỗi một tấc da thịt đều kiêu ngạo săn chắc như báo săn.



Mắt Tiger dán chặt vào mắt Tôn Chí Tân, hỏi:“Ngươi thích của ta, có phải hay không ?”



Tôn Chí Tân muốn phủ nhận, cuối cùng thành thực gật gật đầu. Hắn đã giả vờ đủ, lười giả bộ, thích thì thích . CMN ta chính là lòng tham muốn cả hai, như thế nào ? không phục ? có bản lĩnh phóng thiên lôi đến phách lão tử !



Tiger rồi đột nhiên hít một ngụm khí lớn, thả lỏng bản thân dưới tay Tôn Chí Tân, lại kéo một bàn tay hắn đến trên bụng mình, hơi xấu hổ thấp giọng nói:“Ta không có cùng ai…… Ngươi nếu thích, của ta hết thảy đều thuộc về ngươi.”



Tôn Chí Tân khẽ lắc đầu, đo xong cẩn thận bao lấy hắn thật kỹ, hướng hắn mỉm cười. Kia ý tứ là, cho ta thời gian.



Tiger nao nao, lập tức cũng cười , nói:“Là ta quá lo lắn, Naaru vượt trước ta rất nhiều, ta chỉ muốn đuổi theo hắn, không muốn bị ngươi bỏ lại.”



Nghe ra tâm tình lo được lo mất của hắn, lúc này Tôn Chí Tân rốt cục đưa miệng qua ở trên mặt hắn nhẹ nhàng huých một chút.



Chỉ là nhẹ nhàng chụt một cái, không có dục niệm, chỉ có ôn nhu.



Tiger lại cực kì vui mừng, trong mắt một mảnh mừng rỡ chấn phấn. Cơ hồ lập tức , hắn liền đưa cánh tay đem Tôn Chí Tân kéo vào trong lòng, nói:“Cổ họng còn đau không ? là ta sai, vốn là ta chặn ngang một cước, Naaru có lý do tức giận, ta hẳn nên nhẫn nại chút, nghe theo hắn. Kết quả ta không lý trí đẩy sự tình theo hướng cục diện tệ hơn, cuối cùng đem ngươi lộng bị thương, ta vừa nghĩ đến buổi tối đều ngủ không được. Tiểu Tân, đừng giận ta, ta biết ta thực ngốc, không khôn khéo như mình tưởng tượng –”



Tôn Chí Tân vỗ vỗ tay hắn, ngăn trở lời nói kế tiếp. chuyện bị câm này từ đầu tới đuôi hắn cũng không để ý, tương phản Tiger và Naaru lại vẫn không yên lòng, làm cho trong lòng hắn vừa cảm nhận được khoái hoạt bị người vướng bận, vừa lại làm cho hai người này cảm thấy đau lòng. Kỳ thật, bọn họ đồng thời thích mình mới là bọn họ bất hạnh, mà mình chẳng qua là một chút báo ứng mà thôi. Hắn hy vọng hai người từ nay về sau có thể không lại vì mình bị câm cảm thấy áy náy, tương lai còn rất dài, mọi người cùng nhau cố gắng đi.



Đêm nay, Tôn Chí Tân không trở về lều của mình, ở trong lều Tiger ngủ. Hắn cảm giác được xúc động của Tiger, cái thứ bừng bừng phấn chấn vẫn chọc sau thắt lưng mình, dù sao cũng là dã đàn ông tuổi trẻ khí thịnh, có mãnh liệt xúc động. Nhưng hắn chỉ ôn nhu ôm mình, không có bất luận hành vi gây rối phá hư không khí ấm áp giữa hai người.



Trước khi ngũ Tôn Chí Tân mơ mơ hồ hồ nghe được Tiger nói:“Thật tốt, ngươi ngủ ở bên cạnh ta, làm cho lều này có hương vị gia đình.”



Ma xui quỷ khiến , Tôn Chí Tân nghe thế liền nhớ kỹ, mở mắt ra nhìn Tiger một cái, đem nùng tình trong mắt hắn ghi tạc đáy lòng. Trong não mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng Tôn Chí Tân theo bản năng nhịn không được nghĩ: Nguyên lai không yêu người này thật sự rất khó.



Mà tương lai……



Lười nghĩ, ngủ !