Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 116 :

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Bỏ nhánh cây ban đầu dùng làm nẹp chân, Tôn Chí Tân cẩn thận vuốt ve cái chân gãy của nó, sau khi xác định phần xương gãy của nó được mình nối chuẩn rồi trước bôi thuốc giảm đau, sau đó một lần nữa đoạn trúc ngắn lắp vào cho nó. Như vậy có thể phòng ngừa nó đụng tới chỗ thương, hoặc vì quá sức mà tạo thành vết thương khác ở chỗ gãy.



Xử lý xong cho nó, vật nhỏ lập tức chạy, lại bị dây thừng ngăn lại, liền quyệt mông dùng sức vẫy đầu muốn tránh thoát dây thừng, còn không biết mình dùng sức cắn dây thừng, muốn cắn đứt nó chạy trốn.



Đương nhiên đó đều là phí công , nó cuối cùng cũng hiểu được điểm ấy. Liền kéo dây thừng thẳng tắp, ngay ngắn ngồi xa dây thừng nhất, tỉnh táo trừng Tôn Chí Tân.



Tôn Chí Tân vẫn hứng thú mười phần xem nó biểu diễn, đến khi nó mệt mỏi, một người một sói mới mắt to trừng mắt nhỏ.



Trừng mắt thật lâu, thủy chung không thấy kẻ hai chân quái dị này đối với mình có hành động thương tổn gì, sói con hơi thả lỏng cảnh giác một chút, bắt đầu ngửi ngửi thuốc trị thương trên đùi mình, xem ra đúng là muốn liếm nó.



Để nó liếm được sao ? thuốc trị thương bôi bên ngoài mười loại thì cả mười đều có độc, Tôn Chí Tân nhanh lấy ra túi plastic mình địa động đem từ hiện đại đến bịt lại chỗ bị thương của nó, bên ngoài còn thêm một tầng da lông, nó ngửi thấy mùi lạ lại liếm không đến, xé da thuộc trên chân nửa ngày mới rốt cục yên tĩnh , tiếp tục cùng Tôn Chí Tân bất khuất chơi trò trừng mắt.



Xem bộ dáng nó kia, tỉnh táo mang theo giảo hoạt, linh hoạt lộ ra khờ khí, hai lỗ tai đã có thể động được được, giống như rađa linh hoạt hướng bốn phương tám hướng chuyển động bắt giữ các loại động tĩnh, thân thể nhỏ bé vận động giống cái như quả cầu lông dùng tứ chi ngắn ngủn nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chạy đi, như vậy miễn bàn có bao nhiêu khả ái. Nhìn bộ dáng khả ái của nó, Tôn Chí Tân đã quyết định nuôi nó.



Trên thực tế, rất nhiều động vật hoang dã đều có thể thuần dưỡng, sói là động vật họ khuyển, thuần dưỡng càng thêm dễ dàng. Nhìn chung mọi động vật họ khuyển, bao gồm thổ lang tính cách tàn nhẫn nhất, đều có thể bị thuần hóa. Chỉ cần người nuôi nấng nó đồng ý bỏ ra chân tâm che chở nó, chúng nó sẽ vô cùng trung thành hồi báo ngươi. Đây là đặc tính cổ quái của động vật họ khuyển, cho nên chúng cho tới bây giờ đều được cho là người bạn tốt nhất của loài người, trong đó đại biểu điển hình nhất chính là chó nuôi trong nhà.



Trong lịch sử, nguyên bản là không có chó nhà chân chính, tổ tiên chúng là sói hoang. khảo cổ học phát hiện, sói trước khi bị thuần hóa thành chó nhà, là quan hệ với thợ săn. Theo lịch sử khảo chứng, lúc ban đầu đám thợ săn xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, có khả năng là phòng ngừa bị sói vây công, có khả năng là rất nhiều thức ăn săn được không thể toàn bộ mang đi, cũng có thể là ngẫu nhiên, sói đi theo thợ săn chiếm được thức ăn. loại Tình trạng đó tiếp tục phát sinh, quá tam ba bận, có một bộ phận loài sói vốn vì càng dễ có được thức ăn mà đi theo thợ săn. Theo thời gian tiếp tục phát triển, hai loài cuối cùng thành lập tín nhiệm, sói hoang không thương tổn thợ săn nuôi nấng chúng.



Lại theo thời gian tiến thêm một bước phát triển, càng nhiều lý do chồng chất, một bộ phận loài sói bắt đầu cùng thợ săn sinh hoạt. Mà đám thợ săn cũng phát hiện vận dụng loài sói không những săn mồi càng thêm dễ dàng, chúng còn có tác dụng khởi cảnh giới động vật hoang dã nguy hiểm khác tới gần. Ngoài ra, chúng còn có càng nhiều tác dụng, thậm chí làm bạn đồng hành, chúng chính là người bạn vĩ đại. Khi trí tuệ loài người và năng lực đi săn của loài sói hợp lại, hai loài liền hình thành quan hệ hợp tác, cùng ăn cùng sống, vẫn phát triển đến nay.



Theo khoa học kỹ thuật phát triển, năng lực sản xuất của loài người càng ngày càng mạnh, có nhiều cách thu hoạch thức ăn, không chỉ dựa vào săn thú. Loài người chỉ vì thích có chó làm bạn, hoặc là bởi vì năng lực khác của chúng, tỷ như giữ nhà, phòng hộ dã thú vân vân tiếp tục nuôi chúng. Cùng loài người sinh hoạt loài sói tiếp tục thuận theo hoàn cảnh thay đổi mà tiếp tục tiến hóa bản thân, cuối cùng trở thành đồng bạn trung thành của loài người — chó, thành bạn bè của con người, cùng loài người sinh hoạt đến nay.



Sói hoang liền tiến hóa ra một chủng loại mới, chính là chó nhà ngày nay.



Mấy thứ này là Tôn Chí Tân xem trên kênh khoa học . quan hệ giữa loài sói và loài chó có thể chứng minh theo rất nhiều phương diện, nhất là khảo cổ học, nhiều hoá thạch, di tích tiền sử đều có thể thấy dấu vết lịch sử chó là do loài sói tiến hóa thành. Hai là sinh vật học, kết cấu gien cho thấy sói và chó cùng loại, cái này không ai có thể phụ nhận. Cho nên chó nhà và sói hoang mới rất dễ tạp giao, sinh dục. Ba là thuần dưỡng học, hiện đại rất nhiều kết quả tự nuôi cho thấy, nhiều động vật họ khuyển, như sói, hồ ly, bắt giữ từ hoang dã đến nuôi trong nhà, đến đời thứ ba, chúng liền cho thấy rõ ràng đặc thù của chó nhà, tỷ như biến đổi màu lông, hùa theo thẩm mĩ của loài người; Lại tỷ như chúng đặc biệt thích thân cận loài người. hiện tượng này phi thường thú vị, là bằng chứng lịch sử họ khuyển tiến hóa.



Nói cách khác, nếu Tôn Chí Tân muốn dưỡng tiểu tử dã man kia, nó có thể thuần dưỡng , về sau còn khả năng trở thành trợ giúp khi Naaru săn thú.



Đương nhiên, Tôn Chí Tân quả thật muốn nuôi nó, bộ dáng mao nhung nhung thông minh của nó khiến Tôn Chí Tân manh đến, ánh mắt nhìn nó giống như nhìn loài chó hiện đại, nhận định nó sẽ là bạn tốt.



Bất quá thôi, giờ nó vẫn cái tiểu tử hoang dã dã man, xemTôn Chí Tân như kẻ thù , tìm cơ hội xông lên dùng răng sữa mát xa choTôn Chí Tân.



Ở chung, làm cho nó tín nhiệm mình, chấp nhận mình là cần thời gian . Tôn Chí Tân cũng không gấp, bức bách nó chấp nhận chính mình sẽ phản tác dụng, tuy rằng dùng đòn đánh trong thuần dưỡng học vẫn được xem là một biện pháp tốt, nhưng đối với vật nhỏ như vậy, Tôn Chí Tân vẫn càng hy vọng dùng chân tâm đổi chân tâm, làm cho nó chân chính có thể coi mình như bạn.



Kỳ thật người cùng động vật ở chung cùng người với người ở chung khác biệt cũng không lớn, cơ bản nhất là muốn quan tâm đối phương, thành lập chân chính tín nhiệm. Tín nhiệm, điểm ấy rất quan trọng.



Cho nên Tôn Chí Tân tự kiềm chế bản thân xúc động muốn ôm lấy nó vuốt ve, ra vẻ không chú ý nó, đi làm việc của mình.



Không biết hôm nay Naaru và Tiger có thể trở về hay không, bất quá Tôn Chí Tân vẫn tính trước tiên làm tốt bữa tối phong phú khao đám thợ săn vất vả, tùy tiện cũng làm chút đồ ăn cho sói con. Nhìn răng sữa đáng thương của nó, khẳng định không cắn nổi thức ăn cứng, Tôn Chí Tân tính hầm một nồi canh thịt, như vậy thức ăn của người và sói đều được giải quyết .



Ách…… Này có tính là người thú ăn chung không?



Cho nên nói, ở thời đại thợ săn còn dùng chó đi săn thú, đãi ngộ của bọn họ là giống nhau , thợ săn ăn cái gì, sói cũng ăn cái đó…… Tổ tiên loài chó trước kia, cũng không chỉ thỏa mãn gặm xương.



Suy xét đến khẩu vị sói hoang sợ là khác với loài người — sói con này là vì cái sinh vật nuôi trong nhà đầu tiên trong lịch sử, khẩu vị khẳng định cùng loài chó hiện đại khác biệt rất lớn.



Di ? sinh vật nuôi trong nhà đầu tiên!



Vừa nghĩ đến cái này Tôn Chí Tân liền cảm thấy mình rất trâu bò, hắn lại một lần nữa khai sáng tiền lệ lịch sử. Đồng thời động vật nuôi trong nhà đầu tiên khẳng định không thể ăn tạp như động vật nuôi trong nhà hiện đại, cho nên thức ăn cho nó không thêm gia vị, chủ yếu là thịt.



Nếu tính nuôi dưỡng trường kỳ, thích hợp thay đổi khẩu vị của nó vẫn là tất yếu . sinh vật quen thực phẩm chín sẽ càng thêm ỷ lại loài người. Hơn nữa y theo tình huống tiền sử, nhất là vì đủ loại ngoài ý muốn không có khả năng luôn có thịt, hơn nữa sớm hay muộn sẽ phát triển ra cây nông nghiệp, khiến nó thích ứng ngoại trừ ăn thịt cũng ăn tạp sẽ rất có lợi.



Ôm ý tưởng này, Tôn Chí Tân một bên dùng hai nồi nấu làm cái ăn, một bên tìm thịt cùng tí xíu khoai sọ, đem hầm thành canh thịt, phù hợp với răng sữa của tiểu tử kia.




Tôn Chí Tân cũng là không dám động, sói là động vật giỏi chờ đợi , có lẽ chúng đang âm thầm ẩn núp chờ cơ hội, giống như địch bất động, ta bất động, không để ý sẽ bị bầy sói mai phục.



Lại đợi đến chạng vạng, Tôn Tiểu Lỗ sớm đã đói bụng lắm, vô lực ghé vào tại chỗ tròn mắt xem xung quanh. Vẫn không thấy có bầy sói tới tiếp ứng nó, Tôn Chí Tân không chịu được nữa, chỉ đành từ chỗ ẩn nấp đi ra, tính đem Tôn Tiểu Lỗ mang về, ngày mai lại đến.



Cũng không thể để nó đứng ở đây đi ? giờ chênh lệch nhiệt độ đã rất lớn, thiên hàn địa đống không chừng sẽ đông lạnh nó không nói, vạn nhất dã thú khác nhìn trúng tiểu tử không có năng lực tự bảo vệ mình kia làm sao bây giờ ? tuyệt không thể để nó đứng ở nơi này qua đêm, mang về doanh địa ngày mai lại đến mới được.



Tôn Tiểu Lỗ thấy Tôn Chí Tân một lần nữa xuất hiện, biểu hiện đúng là rất vui mừng. Khập khiễng đến, vòng quanh cẳng chân Tôn Chí Tân chuyển hai chuyển lại vào trong sọt liễu nhìn xem, trong quan niệm của nó thức ăn là từ nơi này đi ra .



Đối với Tôn Tiểu Lỗ như vậy, trong lòng Tôn Chí Tân vừa vui vừa lo. Mừng là Tôn Tiểu Lỗ giống như đã có chút chấp nhận hắn, lo là hắn chung quy lưu nó không được. Naaru và Tiger lo lắng đều đúng , một con sói vào ở trong tộc, ở trước mắt mà nói có lẽ quả thật là uy hiếp không nhỏ, hắn không thể bởi vì mình yêu thích mà đem mọi người vào hiểm cảnh.



Đem Tôn Tiểu Lỗ vào sọt, một lần nữa bôi lang độc thảo hướng về doanh địa, vừa đến doanh địa liền gặp Naaru và Tiger tới tiếp ứng.



Tiger hỏi:“Tiểu tân, sói con có đưa trở về không ?”



Naaru trực tiếp đến thăm dò bên trong sọt liễu, khi thấy Tôn Tiểu Lỗ không tự chủ được nhíu mày.



Tôn Chí Tân xung hai người buông tay cười khổ, đánh bắt tay vào làm thế nói:“Ngày mai lại đến.”



Tiger hiển nhiên là nghĩ đem Tôn Tiểu Lỗ mà gọn gàng giải quyết, Naaru chỉ sợ cũng nghĩ như vậy . Nhưng Tôn Chí Tân không đồng ý, chỉ đành để hắn đem Tôn Tiểu Lỗ mang về một đêm.



Trở lại doanh , sau khi ăn no một trận Tôn Tiểu Lỗ quả nhiên đối với Tôn Chí Tân chân chính bắt đầu thân cận . Đương nhiên biểu hiện cũng không thực rõ ràng , chỉ từ nó không bài xích Tôn Chí Tân đổi thuốc cho mình, vuốt ve mình mới nhìn ra được. Nếu nó không đói bụng, muốn nó đi nịnh bợ Tôn Chí Tân vẫn không có khả năng. Mặt khác nó tựa hồ thích cái nôi ấm áp của mình, cũng biết chỗ là cho nó ở lại , ăn no liền lười biếng nằm úp lên, lấy một đôi mắt buồn ngủ xem xét trong Tôn Chí Tân chốc lát lại díp mặt một lát, bộ dáng thật sự khả ái.



Ngày thứ ba, tiếp tục đưa Tôn Tiểu Lỗ về nhà. Lần này Tôn Chí Tân đem da thuộc muốn may cũng mang theo , một ngày đầu hắn đã cảm giác được, thời gian một bó to, lúc nhàm chán vừa lúc tiếp tục may . Hắn còn mang theo nhiều thức ăn chuẩn bị cho Tôn Tiểu Lỗ, tiểu gia hỏa kia dạ dày tuy rằng không lớn, nhưng đói rất mau, nghỉ một trận là có thể tiếp tục ăn, giống như không có đáy.



Cuối cùng, hôm nay lại không có kết quả.



Ngày thứ tư, vẫn như vậy. Ở đỉnh đầu nghe được động tĩnh trở nên lớn chút, khiến Tôn Chí Tân càng thêm xác định có cái gì đang âm thầm quan sát mình.



Ngày thứ năm, vẫn không có kết quả. Nhưng khi Tôn Chí Tân từ chỗ mình ẩn nấp ẩn đi đến chỗ Tôn Tiểu Lỗ, thần kỳ phát hiện ở đó nằm một con linh dương. yết hầu đã bị cắn nát, bị chết không thể chết hơn. Nhưng sờ nhiệt độ cơ thể, còn có một chút dư nhiệt, như là mới bị săn được không lâu.



Từ thương thế trên người linh dương có thể nhận ra — miệng vết thương là chuẩn xác mà sạch sẽ gọn gàng một ngụm mất mạng, cho nên nó không phải bị thợ săn săn được, mà là bị dã thú khác bắt giết để ở nơi này . Đồng thời thời gian nó xuất hiện, địa điểm, trường hợp, đều khiến Tôn Chí Tân tin tưởng vững chắc, việc này cũng không phải ngẫu nhiên, mà là có mục đích. mục đích là muốn nó lưu lại nơi này. Khiến Tôn Chí Tân không hiểu là — đây là ý tứ khỉ gì?



Ai săn ? là đưa cho mình ? hay đưa cho Tôn Tiểu Lỗ ?



Chẳng lẽ sói ở đây trí lực phát triển như vậy, bởi vì mình nuôi Tôn Tiểu Lỗ vài ngày liền mang thức ăn đến đáp tạ ? hoặc là nói, ý tứ này là…… để mình tiếp tục nuôi nó ? dùng thức ăn đến đổi lấy mình chiếu cố nó?



Hoàn toàn không tin !



Không chỉ không tin chỉ số thông minh của chúng nó, lại không tin có nhà ai cha mẹ lại đồng ý đem đứa trẻ của mình giao cho người khác nuôi . Huống chi khác loài, Tôn Chí Tân tuyệt không tin sức quyến rũ bản thân có thể vượt qua chủng tộc hấp dẫn tín nhiệm của bầy sói.



Đó là vì sao a ? Tôn Chí Tân cào rách da đầu cũng nghĩ không thông.



Vì thử, cũng vì chứng thật suy đoán của mình. Tôn Chí Tân lần này càng thêm cẩn thận bố trí càng nhiều bẫy rập và bảo hộ, sau đó đánh bạo trên người ngay cả lang độc thảo cũng không bôi, canh giữ ở bên người Tôn Tiểu Lỗ bồi nó chơi đùa. Nếu bầy sói muốn hiện thân, hoặc là muốn tới công kích chính mình, trước mắt chính là thời cơ tốt nhất.



Nhưng là, đợi đến giữa trưa, vẫn là lông sói cũng không thấy được một sợi.



Tiến thêm một bước thử, làm ra hành động muốn lấy đi linh dương, không phản ứng. Lấy đao ra đem linh dương phân thây cất vào sọt liễu, vẫn không phản ứng. Toàn bộ quá trình Tôn Tiểu Lỗ lại rất phấn khích, Tôn Chí Tân ở đó cắt thịt linh dương, nó liền phác lên a ô a ô dùng sức cắn cắn. Nó tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng dã tính loài sói vẫn ở trên người nó thể hiện không bỏ sót. Chỉ tiếc răng sữa của nó không cho lực, ngoại trừ liếm một miệng đầy máu, căn bản là cắn không được.



Cuối cùng kết quả khiến Tôn Chí Tân hoàn toàn mê mang , linh dương quả nhiên là đưa cho mình ? nếu không phải lấy bản năng hộ thực của động vật hoang dã, mình lộ liễu cắt thịt linh dương, chúng nó không phải nên sớm nhảy ra nhe răng trợn mắt với mình sao ?



Tất nhiên như vậy, gia sẽ không khách khí ! linh dương , mang đi ! trở về doanh địa làm canh thịt dê cho Tôn Tiểu Lỗ uống !