Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 142 :

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Tiger mừng rỡ, ôm chặt Tôn Chí Tân, nói:“Vậy hôm nay! tường băng đều đã chuẩn bị tốt, an toàn trong động đừng lo lắng, ta rảnh rỗi. Mặt khác, ta không nín được!”



Mẹ nó!



Thật , thật thô lỗ…… Còn không bằng nói thẳng: Đi, đi động phòng!



Tôn Chí Tân ném thứ trong tay, trực diện nói với Tiger:“Hôm nay thì hôm nay, nhưng có một việc ngươi phải làm trước.”



“Cái gì?”



“Để Naaru đồng ý.”



“Hắn trước kia đã đồng ý. khi ở bộ tộc thợ săn đã sớm làm rồi .”



Tôn Chí Tân lắc đầu:“Ta muốn lại nghe một lần. Người nọ là người đàn ông ta yêu đầu tiên, hắn dạy ta đàn ông cũng có mến nhau, thủ hộ cho nhau, trở thành hậu phương của đối phương. Khi ta vừa tới nơi này ngay cả sinh tồn như thế nào cũng không biết, hắn đưa tay giúp…… Tuy rằng quá trình lúc vừa mới bắt đầu chẳng phải tuyệt vời, nhưng ta về sau nghĩ đến, nếu không có Naaru người này liền tuyệt không sẽ có Tôn Chí Tân hôm nay, không đệ thân của ngươi hiện giờ. Tiger , ngươi có thể không ưa hắn, nhưng ý của hắn với ta mà nói cũng rất quan trọng. Biết sao, ta một lòng hai phân, ủy khuất nhất là hắn. Ta yêu ngươi, cũng yêu Naaru, hắn đã thực ủy khuất , quyết không thể làm cho hắn chịu thêm nửa điểm. Chuyện này, ta cần hắn chúc phúc, nếu không — ba chúng ta, cứ thôi đi!”



Tiger ngạc nhiên, lại nghe ngoài lều có người thở dài, nói:“Nghe ngươi nói như vậy, trong lòng ta sẽ không khổ sở . Ta chỉ biết rằng, trong lòng ngươi có ta là được.”



trong lòng Tôn Chí Tân run lên, lại thấy Naaru vén rèm tiến vào, trên mặt mang theo sủng nịch cười yếu ớt:“Giờ hai ngươi đều được, ta và Tiger đều ủy khuất, ngươi cao hứng nhất.”



Tôn Chí Tân run giọng hỏi:“Naaru……”


Thật là cái đồ lòng dạ hẹp hòi, Tôn Chí Tân thực bất mãn với Tiger, trong lòng nhịn không được vẫn nghĩ, nếu lúc trước trước cướp được mình là Tiger , mà không phải Naaru càng thêm dày rộng bao dung — ai có thể từ trong tay Tiger cướp được đi? chỉ sợ hai tộc giờ hỏa bạo hỗ đấu rất……



Cho nên, vẫn là Naaru càng đáng yêu.



Giờ, Tôn Chí Tân mỗi tay cầm một tên nam nhân của mình, tả khán hữu khán đều cảm thấy vô luận người nào là tốt nhất trên đời. Có thể có được nam nhân như vậy, trong lòng, thật là vui vẻ!



CMN, hai tên này là đàn ông cực phẩm, nhất định phải chặt chẽ chiếm lấy!



Lại cho nên……



Gả!



Hôm nay liền gả nhanh!



Đợi chậm tay chậm chân, đàn ông tốt sẽ chạy mất ……



Bởi vì cùng với Tiger cử hành kia gì lao thập tử nghi thức, Tôn Chí Tân ôm vạn phần trang trọng tâm tình khẳng khái kia hy sinh bàn đi.



Kết hôn, hay là nhị hôn…… Không, là trùng hôn!



Trùng hôn thứ này ước chừng chỉ có phóng tới thời tiền sử mới là quang minh chính đại. Xuyên qua một lần không dễ dàng, nhưng lại có phúc lợi , Tôn Chí Tân vừa lòng, dù phải mặc mũ phượng hà phi gì hắn cũng không ghét bỏ, trực tiếp mặc giáp trụ hạng nặng võ trang ra trận cũng được. Đương nhiên, nếu có ý phục đỏ thẫm của tân lang thì tốt. Tóm lại, Tôn đồng học tâm tình kích động , hạnh phúc, nhảy nhót . Còn có một chút thẹn thùng cùng tâm lý sợ hãi tiền hôn nhân, bởi vì hắn cũng là đàn ông, cùng một tên đàn ông khác kết hôn, tâm tình luôn có chút không được tự nhiên.



Lấy tâm tình kích động của hắn lúc ấy mà nói, còn kém đem microphone đến rống to:“Ta kết hôn! cảm ơn cha mẹ sinh ra ta, cảm ơn các lãnh đạo và các vị đồng chí, cảm ơn cctv, cảm ơn mtv, cảm ơn……” Nếu có thể, hắn có thể thao thao bất tuyệt cảm ơn cả đêm.



Kết quả khiến người ta không nghĩ tới là nghi thức của bộ tộc gió biển so với bộ tộc thợ săn còn đơn giản hơn, nó thậm chí đơn sơ đến mức Mace lão thái bà giơ lên pháp trượng trí giả của nàng rống lớn một tiếng:“Tiger cùng Tôn Chí Tân từ hôm nay trở đi kết làm đệ thân!” Liền xong việc .