Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 147 :

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Chỗ hổng như vậy thật sự ngoại trừ trẻ con hoặc Tôn Tiểu Lỗ có thể chui qua người lớn hoàn toàn không thể qua. Lại thông qua chiều dài thông đạo phán đoán độ dầy động bích, chỉ sợ cũng có sáu, bảy thước, lấy công cụ thời tiền sử mà nói, muốn phá nó không phải không làm được, trên dưới một trăm người cùng nhau động thủ, tiêu tốn một năm rưỡi là có thể ……



Thấy Tôn Chí Tân nhìn cửa động kia trầm tư, Alfa nói:“Ta dùng năng lực thăm dò bên kia, không cảm giác có gì nguy hiểm, bất quá…… Cảm giác lại có chút kỳ quái.”



Tôn Chí Tân hỏi:“Có gì kỳ quái?”



Alfa vẻ mặt mê hoặc:“Nói không rõ, giống như là bên kia ngoại trừ hang động, hẳn là còn có gì khác tồn tại.”



Đối năng lực thần kì này của Alfa Tôn Chí Tân không rõ, chỉ biết là năng lực này sẽ không sai, đứng suy nghĩ nửa ngày nghĩ không ra nguyên cớ, liền giơ đèn pin hướng vào trong động.



Đèn pin của Tôn Chí Tân thực cấp lực, chiếu qua như vậy quả nhiên có thể từ cửa động thấy động bích đối diện. Buku nói không sai, chỗ hổng phía sau hang động thật sự không nhỏ, sâu ước chừng có bốn, năm mươi thước. Bởi vì hạn chế, Tôn Chí Tân có thể thấy cũng không nhiều, chỉ có thể loáng thoáng thấy thạch nhũ Buku nói, cũng không thể thấy nhiều tình huống khác bên trong.



Nói cách khác tiến thêm một bước tìm kiếm không quá khả năng, rơi vào đường cùng Tôn Chí Tân chỉ có thể đứng ở chỗ cửa động lớn tiếng la lên tên Tôn Tiểu Lỗ.



Kết quả kết quả là không có kết quả, ba người cùng nhau ở đó chờ đợi hồi lâu, cuối cùng vẫn đợi không được Tôn Tiểu Lỗ đáp lại. Rơi vào đường cùng Tôn Chí Tân chỉ đành trở về mới quyết định, ở chỗ cửa động để lại một chút nước và thức ăn cho Tôn Tiểu Lỗ, ba người theo đường cũ trở về.



Lúc Naaru và Tiger trở về thấy chính là Tôn Chí Tân vẻ mặt đứng ngồi không yên, hắn đứng ở trước cửa lều, trước mặt đặt một cái chén nhỏ, bên trong cái đĩa là thức ăn Tôn Tiểu Lỗ thích ăn nhất, hết nhìn đông tới nhìn tây.



“Làm sao vậy?” Naaru hỏi.



Tôn Chí Tân đem chuyện Tôn Tiểu Lỗ nói một lần, Tiger nói:“Ngươi lo cái gì? sói còn có thể lạc đường? đặc biệt nó còn là tuyết lang, ngươi lạc đường chứ nó lạc không được.”
Tôn Chí Tân xém xét hết cơ thể nó, ở trên thân thể đầy bụi bẩn của nó tìm kiếm dấu vết.



Qua chốc lát, Tôn Chí Tân cẩn thận tìm được hơn mười cái lông sói không thuộc về Tôn Tiểu Lỗ. Hơn mười cái lông sói dính ở trên người Tôn Tiểu Lỗ này, chiều dài lấy trình độ trưởng thành của Tôn Tiểu Lỗ mà nói thật là dài hơn nhiều, Sau khi lau qua liền lộ ra màu ngân bạch sáng bóng nguyên bản, không hề dính tro bụi.



“Đây là……?!”



Lông sói như vậy, Tôn Chí Tân chỉ ở một chỗ thấy qua, đó là đồng chí sói vương bị Tôn Chí Tân đặt cho cái tên Benz.



“Benz?!”



Nghe thấy cái tên quen thuộc phát ra tiếng từ miệng Tôn Chí Tân, Tôn Tiểu Lỗ đình chỉ giãy dụa, nhìn về phía Tôn Chí Tân lại càng lo lắng chút.



Đem sợi lông không biết có phải của Benz trên người rơi xuống phóng tới trước mũi Tôn Tiểu Lỗ, Tôn Chí Tân lại một lần nữa hỏi:“Benz?”



Tôn Tiểu Lỗ trí lực còn không đủ để có thể làm ra hành vi gật đầu, nhưng nó lại bắt đầu giãy dụa trong tay Tôn Chí Tân, lại một lần nữa đi cắn ống quần Tôn Chí Tân kéo hắn, ý đồ bảo hắn đi theo mình.



Tới lúc này Tôn Chí Tân đã có thể khẳng định, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì Tôn Tiểu Lỗ gặp Benz, muốn dẫn chính mình đi gặp nó. Theo biểu hiện của nó, chỉ sợ tình cảnh của Benz giờ không tốt!



Tôn Chí Tân nóng nảy, nói:“Đừng kéo ta, để ta chuẩn bị một chút. Chúng ta đi tìm nó.”