Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 154 :

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Có Qigeli đại ca làm việc ổn trọng duy trì thật tốt! Tôn Chí Tân vui vẻ nhe răng cười cười, lưng cõng đồ lén lút chạy nhanh như chớp.



Qigeli ở sau lưng Tôn Chí Tân nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của hắn, vô lực lắc đầu, người này thật là khiến người ta…… Đau đầu.



Chuyện trộm lấy thức ăn tạm thời sẽ không sáng tỏ, Tôn Chí Tân lại là người vô sự tự tìm phiền não, chỉ cảm thấy trong lòng một trận thoải mái, dưới chân như đạp gió cưỡi mây chạy tới chỗ Benz.



Đi đến nơi phát hiện không thấy Harry và Benz, nó đám tiểu đệ sói im lặng ghé vào một chỗ nghỉ ngơi, thấy mình đến đưa tới một trận nhiệt liệt hoan nghênh, một đám sói tuyết đồng cỏ đều vây qua, nước miếng lòng thòng nghiêng đầu xem trên lưng Tôn Chí Tân, nhìn hắn lúc này mang đến thức ăn gì.



Tôn Chí Tân vừa lấy ra thức ăn, vừa cười nói:“Hôm nay có thịt bò, còn có dồi, người trong tộc tự mình làm. Món này chắc các ngươi thích.”



Cũng không biết do đâu, từ khi đun một nồi canh thịt cho Benz, đàn sói giống như cũng thích cái mùi kia, mỗi lần Tôn Chí Tân làm cho Benz ăn đám sói đều vây lại trông mong nhìn, hơn nữa Tôn Chí Tân mỗi lần cũng đều chịu không nổi loại ánh mắt thảo thực này, sẽ mềm lòng đem đồ ăn của Benz phân một chút ra cho đàn sói nhấm nháp.



Hôm nay thôi, tạm thời sẽ không làm cho Benz ăn, trước phân cho đám này rồi nói sau. Đàn sói tại thời gian này cũng cùng Tôn Chí Tân chơi đùa, vốn không quy củ, dám ở trong tay hắn lấy thức ăn vô giúp vui. Đặc biệtlà Ngân Tinh, ỷ vào Tôn Chí Tân đặc biệt sủng nó, ngoạm mấy dây dồi liền nhanh chóng chạy đến một bên, cùng anh em chia xẻ.



Tôn Chí Tân vừa tức giận vừa buồn cười lấy đá nó, mắng:“Da mặt dày! trả lại cho ta!”



Ngân tinh đắc ý giơ mặt, lại cúi đầu tiếp tục cùng anh em chia xẻ dồi.



Tôn Chí Tân đem chỗ còn lại tiếp tục lấy ra cho đám sói ăn, thuận miệng hỏi:“Benz vàHarry đâu?”



Hỏi xong mới cảm thấy mình ngốc, đàn sói cũng không phải Benz, làm sao nghe hiểu được lời nói của mình?



Nhưng Ngân Tinh như là đã hiểu, ngẩng đầu hướng về phía một phương hướng hú một tiếng.
Ánh mắt Tôn Chí Tân càng trừng càng tròn, chỉ trong nháy mắt hắn cảm thấy mình sắp hôn mê.



Chỉ người nọ:“Be…… Be…… Benz?!” dưới sự kinh hãi, Tôn Chí Tân cũng bắt đầu cà lăm.



Người nọ nhếch miệng lại lộ ra nụ cười như động kinh:“Ta…… Không gọi…… Benz. Ta…… Có…… danh…… Tự, Dy…… a…… mi.”



“Dyami?”



“Phải. Dy…… ami, Benz. Benz, Dy…… Dya…… ami.”



Nghe hắn lắp bắp nói chuyện, Tôn Chí Tân cảm thấy mình nghe hiểu được ý tứ của hắn, hắn hẳn là nói mình chính là Benz, tên gọi làm Dyami, Benz cũng là hắn.



Vấn đề là, này có thể sao?



Benz trăm phần trăm là sói, Dyami trăm phần trăm là người, hai tên này như thế nào chuyển hoán?



Trong giây lát trong đầu thay đổi thật nhanh, một ý niệm giống tia chớp bổ trúng Tôn Chí Tân: tranh vẽ! tranh vẽ phát hiện trong lần đầu tiên thăm dò hang động này!



Trước kia Tôn Chí Tân hoàn toàn xem không hiểu chúng, vẫn cảm thấy chúng nó biểu đạt nội dung hỗn loạn vô tự, còn hoang đường sai nhịp quái dị không có trật tự logic đáng nói. Giờ nghe Dyami — Benz vừa nói như vậy, kia một loạt tranh vẽ còn không phải là biểu đạt người biến thành thú, lại từ thú biến thành người?



Cẩn thận nhớ lại, trên một loạt những tranh vẽ kia, từ đường cong đơn giản kỳ thật biểu đạt ra nội dung phong phú: Từ hình người đến hình thú, lại từ hình thú đến hình người, vẽ toàn bộ quá trình biến hóa!