Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 188 : Ngoài dự liệu

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Kế tiếp thời gian Tôn Chí Tân vẫn mơ mơ màng màng, cũng không rõ mình rốt cuộc đang tỉnh hay đang mê. Loáng thoáng còn nghe được có rất nhiều người ghé vào lỗ tai hắn không ngừng khắc khẩu:



Còn có người dùng sức lay hắn, dùng thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở:“Zimmer, mau tỉnh lại, ba ba cần ngươi.”



Này khẳng định là Buku . Hắn nói: Ba ba cần ngươi. ba ba của Buku chính là Naaru, đúng rồi, Naaru đâu?



Naaru?



Naaru!



Tôn Chí Tân bỗng nhiên ngồi dậy thể, tê thanh kêu lên:“Naaru!”



Tiger bừng tỉnh, mừng không thể tả nhìn về phía Tôn Chí Tân:“Tiểu tân, ngươi rốt cục cũng tỉnh!”



“Naaru, Naaru đâu?” Tôn Chí Tân thất kinh điệt thanh tật hỏi.



Tiger há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.



Tôn Chí Tân nhất thời sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:“Tiger, đừng dọa ta, Naaru…… Hắn…… Hắn……”



Tiger lắc đầu:“Naaru không chết.”



Tôn Chí Tân nháy mắt ngây người.



Không chết?



Một nỗi vui mừng như điên xông lên trong lòng! hắn rõ ràng thấy Naaru rơi xuống tuyết lở biến mất không thấy, thế mà hắn vẫn chưa chết, nếu không phải là ông trời chiếu cố thì là thế nào? tổ tiên ở trên! còn có các lộ thần tiên, ta Tôn Chí Tân ở đây dập đầu cho các vị nói lời cảm ơn! còn có Naaru, quả nhiên là Lommar tốt nhà mình, trời sinh mệnh đại phúc hậu!



“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!”



“Cũng không thể nói không có việc gì……” Tiger vẻ mặt phức tạp gãi cằm, lại nói:“Naaru tình huống, giờ rất khó nói……”
trong lòng Tôn Chí Tân nhịn không được ảm đạm, ba mươi mốt chiến sĩ chiến sĩ anh dũng, cứ như vậy vĩnh viễn đều không thể gặp nữa . Còn có sói tuyết đồng cỏ, nhưng lại đi theo thành viên bộ tộc cùng nhau tránh vào sơn động, điểm ấy Tôn Chí Tân cũng không có dự kiến đến. Bất quá hắn giờ đề không dậy nổi tâm tình hỏi rõ, chỉ hỏi:“Vậy…… Naaru?”



Tiger gật gật đầu:“Đợi lúc sơn thần nổi giận bình ổn đã là giữa trưa. nó vừa dừng lại, chúng ta lập tức đào lên tuyết đọng chặn ở cửa đi tìm Naaru, cuối cùng là Tôn Tiểu Lỗ đánh hơi khắp nơi tìm ra, đầu tiên là tìm được đao của ngươi, nó cắm ở trên ngực Ulan Hart, nữ nhân kia đã chết cả người cứng ngắc, sau đó lại tìm được Naaru — một con sói lớn vùi trong tuyết.”



Nghe đến đó, Tôn Chí Tân đã đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra.



Nghĩ đến đây, trên mặt Tôn Chí Tân càng bình tĩnh, trước có một người sói là Benz, lại đến một người sói là Naaru, cũng là ngoài dự liệu, lại là chuyện nằm trọng dự kiến. Chỉ cần người còn sống là tốt rồi, là sói hay là người Tôn Chí Tân không quá quan tâm, dù sao hắn có thể biến thành sói, thì cũng có thể từ sói biến lại thành người, Benz chính là ví dụ tốt nhất. Tôn Chí Tân thở ra thật dài, lại hỏi:“Các ngươi sao có thể khẳng định là Naaru, mà không phải con sói khác? người có thể hóa sói, việc này có chút khó có thể tin đi?”



Tôn Chí Tân vẻ mặt bình tĩnh làm cho Tiger có chút đắn đo, vừa lưu ý biểu tình rất nhỏ của Tôn Chí Tân, vừa nói:“Cũng dễ đoán, đầu tiên sói đến giúp có mười chín con, Lang Vương luôn luôn ở trên sườn núi không xuống dưới, tuyết lở không liên lụy đến hắn. Con sói đến giúp ngươi là ta khiêng nó trở về, cũng không khả năng chôn ở trong tuyết. quan trọng hơn trên người nó có quần áo, tuy rằng phần lớn đã te tua, ống tay áo và ống quần vẫn còn, đúng là một thân ngươi làm cho Naaru, cho nên ta vừa thấy liền biết nó là Naaru. Còn có Tôn Tiểu Lỗ, vô luận Naaru biến như thế nào, mùi không thay đổi được, sói con ở bên cạnh nó sủa, đến khi chúng ta mang nó về mới bằng lòng bỏ qua. Cho nên nó nhất định là Naaru!”



“Nga, vậy khẳng định là Naaru không giả được.” Tôn Chí Tân không âm không dương nói.



Tôn Chí Tân phản ứng như vậy làm cho Tiger rất là đản đau, nhìn trộm Tôn Chí Tân một chút, nói:“Sau đó các trí giả đều đến xem, khẳng định con sói là Naaru biến thành, cứu về giờ đang nhốt tại dưới một tầng trong nham động.”



“Cái gì?!” Tôn Chí Tân nháy mắt đề cao thanh âm:“Vì sao nhốt hắn? hắn làm sai cái gì?”



Nhìn thấy Tôn Chí Tân phản ứng như vậy, Tiger trong giọng nói đè nén một tia vui mừng, nói:“Hai trí đều cho rằng Naaru như vậy không an toàn, sợ hắn ở trong lốt đó sẽ mất lý trí làm người khác bị thương, cũng vì an toàn của toàn bộ tộc viên, cho nên quan sát trước rồi nói sau.”



“Thúi lắm! thúi lắm!” Tôn Chí Tân khí nộ vỗ mặt:“Đó là Naaru, biến thành sói cũng là Naaru! lão già chết tiệt và lão thái bà chết tiệt già hóa ngu rồi sao? còn có ngươi, sao không ngăn lại? tuy rằng hắn biến thành sói tránh thoát một kiếp, trời biết hắn còn thụ thương gì không! hắn là tộc trưởng, là Lommar của ta, không nên coi hắn như tù phạm.” Cười lạnh một tiếng, lại nói:“Chẳng lẽ các ngươi quên, tại lúc mấu chốt kia là ai đánh cược tánh mạng đã cứu ta, cứu mọi người. Đó là hắn biến thành sói, cũng là anh hùng của tộc! ai cũng không có tư cách giam giữ hắn!”



Tiger vẻ mặt kinh hỉ, lại cố kiềm chế xuống, ủy khuất nói:“Ta có ngăn lại, nhưng là……”



“Không nhưng nhị gì cả! hắn là Naaru, vô luận hình dáng nào cũng vậy!”



“Ta cũng nói như vậy, bất quá không có người chịu tin.”



Tôn Chí Tân vừa tức vừa vội, nỗ lực ngồi dậy, nói:“Đỡ ta đi gặp Naaru.”



Tiger lần này không hề do dự, vẻ mặt phấn chấn lại hơi lộ ra bất an, lại theo lời đem Tôn Chí Tân nâng dậy, mang theo hắn bước vào sơn động giam giữ Naaru.