Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 19 :

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Làm việc tập thể sợ nhất cái gì? Không sợ người trong đội không kiệt xuất, chỉ sợ đội hữu không nghe chỉ huy lung tung hành động, thích làm náo động không để ý an nguy ưa thể hiện chính mình, từ đó phá hư toàn bộ sự hợp tác và an toàn của đội. Những dã nhân này, tốt lắm ! bọn họ tuy rằng khuyết thiếu tri thức văn hóa, nhưng cảm giác vinh dự tập thể và ý thức chiếu cố phối hợp lẫn nhau thì so với đám rác rưởi không để ý người khác chỉ thích làm anh hùng rơm kia tốt hơn nhiều lắm.



Tôn Chí Tân vô cùng vui sướng, vung tay lên:“Xuất phát !”



Giọng nam nữ già trẻ hòa cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt vượt sông mà đi, tiếp tục sự nghiệp hái nấm hôm qua.



Tôn Chí Tân không ham đi cùng, bởi vì nhóm người hôm nay đều là những người ngày hôm qua, một đám luyện cả ngày đều thành quen tay, sẽ không hái nhầm nấm độc. Tôn Chí Tân lại phân phó Buku một tiếng, phàm là có chủng loại chưa thấy qua đều đem đến chỗ hắn xem rõ, Tôn Chí Tân mới an tâm đi tìm cành làm sọt đựng muối.



Đi gió biển bộ tộc mất không ít thời gian, Qigeli lần này đi, đương nhiên là có thể đổi trở về càng nhiều muối càng tốt, cho nên sọt vừa phải to vừa phải rắn chắc. Tôn Chí Tân lần này không bẻ cành mềm, mà là chọn cành dẻo dai mà rắn chắc. Qigeli và mấy cựu thợ săn vẫn ẩn ẩn xung quanh Tôn Chí Tân, thấy Tôn Chí Tân bẻ cành ko giống hôm qua, nhìn một hồi xem cành mẫu của Tôn Chí Tân, giúp hắn bẻ xuống.



Tôn Chí Tân một đường hướng vào trong rừng, đi qua một con rạch nhỏ thì dừng lại, ánh mắt hồ nghi đánh giá những phiến lá to trong rạch.



Màu sắc này, hình dạng này, lại sinh trưởng ở loại địa phương này, hay là……



Qigeli theo bản năng cảnh giác, phất tay bảo mấy cựu thợ tới gần, đem Tôn Chí Tân quây ở giữa, tỉnh táo hỏi:“Làm sao vậy ? phát hiện cái gì nguy hiểm ?”



“Không phải.” Tôn Chí Tân lắc đầu:“Ta hình như thấy được một thứ quen thuộc, ta đi nhìn xem.”



“Cẩn thận.” Qigeli nói, cùng một thợ săn khác tay cầm mộc côn làm vũ khí đề phòng.



Tôn Chí Tân đi xuống rạch, dẫm lên bùn đất ẩm ướt lún thẳng hết nửa bàn chân. Bùn ướt dính dính không dễ đi, đến lúc thành một chân bùn rồi mới qua đến bên chỗ cái cây kia được.



Cẩn thận xem xét, cái cây trước mắt cao đến thắt lưng hắn, phiến lá to đầy đặn, mở ra như một tấm chắn, hơi phiếm một loại sáng bóng khô ráo. Có sương sớm tụ thành giọt nước dọc theo những đường gân lõm lăn đến trung tâm phiến lá như những hạt bảo thạch trong suốt. Lại nhìn cuống lá, thô to dài rộng, lại có vẻ thực thủy linh nhiều nước, màu là lục nhạt trong lại lộ ra một sắc tím mờ mờ. Toàn bộ cuống lá sinh ra từ một gốc, tập hợp thành cụm ở phía dưới, từ cùng một đám đất sinh trưởng lên. Lại bẻ ngang một cuống lá, quả nhiên có chất lỏng vô vị màu trắng như sữa tươi chảy ra. Hình này, vẻ này, vị này, đều cực kỳ giống thứ mà hắn đã biết.


Tôn Chí Tân xách sọt liễu ở đó hái hồi lâu, không định chia xẻ, thầm nghĩ để dành chính mình ăn. Hắn không phải là người tiền sử, không giống Naaru tình cảm sâu đậm hào phóng đến một cái chân gà cũng muốn lấy đến chia. Nói trắng ra là, Tôn Chí Tân giống như tuyệt đại đa số thế hệ 8x, nhân tính ích kỷ từ trong khung lộ ra ngoài. Thánh mẫu? Tôn Chí Tân trước đây đã đối với cái thứ này cười nhạt, hiện tại tình trạng sinh tồn của bản thân lại càng làm hắn thánh mẫu không nổi được.



Tiếp theo lại phát hiện ra Trúc, thực quỷ dị sinh trưởng trên một mảnh đất ẩm ướt. Vẫn là cái loại trúc nam cực lớn cùng một ít trúc nhỏ hơn mọc đan xen, tuy rằng không rộng nhưng cũng hình thành một mảnh rừng nhỏ. Cái này thực quỷ , theo đạo lý Trúc không nên sinh trưởng ở loại khí hậu này, tuy rằng nơi sinh trưởng quả thật thích hợp điều kiện sinh trưởng ưa ẩm ưa bóng của trúc, nhưng chân chính nhìn thấy vẫn là làm cho Tôn Chí Tân giật mình. Bởi vì hắn đã thấy không ít thực vật á nhiệt đới, cùng một ít thực vật nhiệt đới, theo lý luận mà nói trúc không nên có ở nơi này, nhưng nó lại quả thật xuất hiện . Nghĩ lại, khu vực nhiệt đới cũng có nhiều Trúc, mới thoải mái.



Có Trúc liền đại biểu cho có ống trúc, có trúc diệp trà, có măng, tác dụng của thứ này rất nhiều, quả thực không thể một lúc nói hết được. Đồng thời chung quanh nó càng có khả năng xen nhiều thứ tốt khác, tựa như trúc thạch hoa, bọ tre, y, tất cả đều là mỹ vị có thể ăn. Cứ thế phát hiện không ít tài nguyên, sao có thể không khiến cho Tôn Chí Tân mừng đến vò đầu bứt tai? bất quá hắn không tính hiện tại liền vận dụng nó, chờ thời cơ đến rồi nói sau.



phát hiện Kế tiếp mới làm cho Tôn Chí Tân cảm thấy quỷ dị , hắn thấy được một loại nhái bén màu sắc sặc sỡ, lười biếng ghé vào trên lá cây, một bộ xa cách lạnh nhạt nhìn Tôn Chí Tân tìm cách tiếp cận mình. Tôn Chí Tân trừng mắt nhìn nó, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi. Loại nhái bén này hắn tuy rằng không thể nhớ tên, nhưng nhận thức. Bởi vì trong sách nói có nói đến, trong TV động vật thế giới cũng nói đên, thứ này cơ thể nhỏ bé, màu sắc xanh đỏ loè loẹt, trên da có một loại độc tố nguy hiểm. Nó có thể làm lỏng cơ bắp, làm cho động vật trúng độc khó thở, động vật nhỏ có thể chết trong chớp mắt, động vật lớn cũng chỉ cỡ một giờ là có thể thu phục, được xếp vào tập tranh ảnh tư liệu một trong ngàn loài sinh vật nguy hiểm nhất thế giới. Nó ở thời không trước sống trong rừng mưa nhiệt đới tận Nam Phi, ở nơi này lại bị Tôn Chí Tân nhìn thấy, đúng là thật sự quỷ dị.



Tôn Chí Tân buông tha nó, đi vòng qua nó đi về phía trước. Đi được một đoạn liền phát hiện thêm mấy con nữa, vẫn cứ lười biếng ỷ vào làn da mang độc mà bảo trì không biết sợ. Tôn Chí Tân liền nổi giận, hắn mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn tính tình phi dương khiêu thoát, nếu không sao có thể cùng Naaru ngày ngày trình diễn võ thuật đến là dũng cảm như vậy? Lúc này liền cảm thấy ngay cả mấy con nhái cũng dám coi khinh mình, có độc cũng phải bắt về tra tấn!



Dùng nhánh cây làm thành cái lồng, giống như trẻ con bắt năm, sáu con nhốt vào. Xách lên nhìn vào mới thấy xanh xanh đỏ đỏ thật sự tiên diễm, đúng là nhìn rất đẹp. Có thể đưa cho Buku chơi, nhìn vào lồng xem, đừng đụng tới da nó là được.



Kế tiếp vốn không có phát hiện thứ tốt gì, thật nhiều thứ đều giống như biết mà không biết, khi nhìn thì có vô số ý niệm trong đầu, nhưng khi muốn bắt giữ rõ ràng một cái, lại phát hiện kỳ thật không lưu lại được cái gì hữu dụng.



cảm giác như thế rất là làm cho người ta bực mình, Tôn Chí Tân dẫn theo cái lồng chứa nhái bén đi loạn khắp nơi, nghe chung quanh không xa địa phương tiếng người cười vui, là thanh âm mọi người đang tìm nấm, lại khó chịu. Người nguyên thủy tâm tư chất phác, mỗi một người vì sinh tồn đều thực chủ động làm đủ loại việc để tìm cách sống sót. rong suy nghĩ thuần khiết của bọn họ, người khác cũng là như vậy, cho nên không ai cảm thấy Tôn Chí Tân đang nhàn hạ, bọn họ thậm chí còn nghĩ Tôn Chí Tân hẳn là đang tìm kiếm những chủng loại nấm mới.



Tôn Chí Tân quả thật là tìm kiếm, nhưng thứ muốn tìm thì rất nhiều, cụ thể cũng không nói lên được. bởi vì phương thức tìm kiếm thăm dò bình thường không có mục đích, thời gian kế tiếp hắn không thu hoạch được gì. Thẳng đến khi mọi người đều nên trở về, khi tín hiệu thu binh truyền đến Tôn Chí Tân đã đi được khá xa , vào một cái sườn nhỏ dưới chân núi.



Nơi đó, mọc đầy một mảnh hoặc là treo từng chuỗi hạt, hoặc là vẫn còn nở bung những bông hoa màu tím nho nhỏ.



Tôn Chí Tân vừa thấy liền nở nụ cười, rốt cục bỏ công lao cũng lấy lại được, còn là thu hoạch rất lớn!