Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 22 : Hai người không hài hòa ở chung…

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Cả đêm Tôn Chí Tân ngủ không ngon, hồi tưởng lại lúc nói lăng nhăng với Auge hắn quả thực chỉ muốn về lều rồi đập đầu chết quách đi cho rồi. Nghĩ lại lại nghĩ tới cái nanh thú Narru đưa cho này, thật sự là củ khoai lang nóng phỏng tay. Ném cho người khác cũng không xong, cất lại không biết cất làm sao cho tốt, rồi lại nhớ đến ý nghĩa nó đại biểu mà Auge nói…Tôn Chí Tân vừa nghĩ đến cái này liền cảm thấy xoắn ruột. Tình yêu xuyên việt quá kinh tủng , Tôn Chí Tân hoàn toàn không tiếp thụ được. Chuyện này cũng giống như hắn là người chứ không phải heo vậy, dù chuyện rõ ràng đã xảy ra ngay trước mắt, nhưng muốn hắn tin người biến được thành heo hoặc là heo biến được thành người, khó khăn vẫn có chút lớn………



Hắn lại lo lắng an nguy của Naaru, sợ hắn ban đêm phát sốt không ai chiếu cố, vẫn cố chống mắt không dám ngủ. Cứ mười lăm phút Tôn Chí Tân sẽ nhìn đồng hồ, dùng trán đo nhiệt độ cơ thể của Naaru, phán đoán Naaru có phát sốt hay không. bạn gái đầu tiên của Tôn Chí Tân từng làm vậy, nàng nói dùng trán đo nhiệt độ cơ thể so với dùng tay càng chuẩn xác.



Mỗi khi trán hai người đụng chạm, có thể cảm giác được cái trán no đủ của Naaru đem đến cho người ta xúc cảm kỳ quái, Tôn Chí Tân sẽ vô cớ đỏ mặt. Đỏ mặt thì hơi khoa trương, hắn không phải tiểu cô nương, cũng không đến nông nỗi đó, trình độ ước chừng cũng chỉ là hơi hơi có chút nóng lên mà thôi. Nhưng cảm giác là lạ Trong lòng Tôn Chí Tân là thật, hơn nữa cứ cách mười lăm phút hắn sẽ bị kì quái như vậy một lần, trăm lần trăm trúng, còn chuẩn hơn cả đại di mụ , tuyệt sẽ không bởi vì nhiều lần tiếp xúc mà trở nên thích ứng.



lúc 3h kêu Naaru ngồi dậy uống canh thuốc của Esuike, 6h lại ép hắn uống thêm một lần. 5h Tôn Chí Tân thiếu điều đã chống đỡ không nổi nữa, 6h uy Naaru uống thuốc xong, bởi vì đã nhịn suốt một đêm, thật sự là chịu không nổi, Tôn Chí Tân liền ghé vào Bên người Naaru trầm trầm ngủ.



Naaru mở mắt tỉnh dậy thì thấy Tôn Chí Tân như vậy, ghé vào bên cạnh canh cho mình, đầu gục xuống quay về phía bên kia, mái tóc đen trước kia ngắn ngủn giờ đã dài hơn một ít, cũng sắp được hai tấc rồi.



Nhìn cái đầu đầy tóc đen kia, Trong lòng Naaru dâng lên tư vị ấm áp khôn kể, đúng là cảm thấy lần này bị thương rất tốt, nếu không cứ theo tính tình của người này tuyệt đối sẽ không chịu im lặng ghé vào bên cạnh mình giống như bây giờ.



Người nọ ngủ thật sự trầm, Naaru có thể nghe được tiếng hít thở kéo dài vững vàng. Hắn, canh bên mình cả đêm ?



Trong lòng Naaru ngừng đập một nhịp, sau đó lại tiếp tục nhảy lên, càng nhảy càng vui vẻ, rốt cuộc nhịn không được nữa vươn tay ra ngoài quay đầu Tôn Chí Tân lại, để hắn hướng mặt về phía mình.



Tôn Chí Tân không kiên nhẫn phất tay, lại động miệng hai ba cái, tiếp tục ngủ. Chiếu cố bệnh nhân không phải là công tác thoải mái, hắn thật sự là chịu không được.



Naaru cũng không muốn đánh thức hắn, chỉ nương một tia nắng sớm cẩn thận ngắm Tôn Chí Tân. Trước đây hắn không có thời gian, cũng không có cơ hội nhìn kỹ Tôn Chí Tân im lặng không phản kháng như vậy. Bởi vậy động tác của Tôn Chí Tân làm cho Naaru giật mình, buồn cười cảm thấy người này khi ngủ cũng giống như thú nhỏ không chịu an bình, ánh mắt không hề kiêng kị trên mặt Tôn Chí Tân quét tới quét lui.



Càng nhìn, càng cảm thấy người nọ bộ dạng thật không giống người thường. Tôn Chí Tân mặt gầy tuấn lãng , khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay mình , đường cong gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, mép tóc mái ở phía trước trán xếp thành một đỉnh nhọn nho nhỏ — Naaru không biết đỉnh nhọn đó còn có một cái tên thực khác biệt là mỹ nhân tiêm, chính là cảm thấy đặc biệt dễ nhìn. Hắn mày dài mắt lớn, hình mày thon dài mà hơi xếch, tràn đầy anh khí. Lông mi đậm, cũng đen mà bóng sáng giống như đầu tóc đang ngập đầy trong mắt mình của hắn. Mũi thẳng môi hồng, môi cong uốn lượn, có vẻ no đủ mà mê người. Trải qua một đêm dày vò, trên mặt hắn xuất hiện hai đôi mắt thâm đen, cứ như vậy có thể thấy được rất rõ ràng trên làn da màu tiểu mạch, làm cho khuôn mặt bình thường bừng bừng anh khí phấn chấn tuấn lãng dương quang lộ ra vài phần ốm yếu, làm cho người ta cảm thấy đau lòng, chỉ muốn ôm vào trong lòng mà hảo hảo thương yêu.



Kiểu ngũ quan mà Tôn Chí Tân có Naaru cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua, chỉ cảm thấy không giống vẻ ôn nhu của nữ tử, so ra còn đẹp hơn rất nhiều. Tôn Chí Tân một chút cũng không ôn nhu, tương phản còn oai hùng anh phát một thân khí chất đàn ông khỏe mạnh dương quang. Trước kia Naaru còn chưa nhìn ra, hiện tại nhìn cẩn thận , liền cảm thấy Tôn Chí Tân nên là như thế này, mới là một Tôn Chí Tân không giống người thường. Naaru không biết làm sao miêu tả hắn, chỉ là cảm thấy người nọ là người đẹp nhất mà mình từng nhìn thấy. Không chỉ có dễ nhìn, còn nhìn ra hứng thú, bởi vì trên cằm hắn có một vòng râu mọc ra do thức đêm, so le không đều chìa ra dưới cằm, loạn như bị dã thú gặm cắn, lại cứ làm cho người ta có cảm giác xù xù, chọc người quả muốn xông lên sờ soạng mấy lượt.
Naaru nhìn thấy Tôn Chí Tân ngồi ở lều cửa, vẻ mặt phiền muộn, chỉ có một đôi hắc tình châu linh động ở trong hốc mắt quay tròn đổi tới đổi lui, một lát cũng không chịu yên tĩnh, thực là dễ nhìn. khóe miệng Naaru lại càng nhếch lên cao, Tôn Chí Tân phiền muộn, hắn lại một chút cũng không, hỉ nhìn hai tròng mắt kia thôi liền cảm thấy tràn ngập thú vị.



Xem, đây là điển hình vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác.



Chỉ là hai tròng mắt kia thật sự là có chút quá linh động, Naaru nhìn lâu thế nhưng lại cảm thấy hoa mắt, nhịn không được bật cười một tiếng.



Tôn Chí Tân quay đầu lườm hắn, tiếp tục suy nghĩ, tâm tư chuyển tới Trên người Naaru.



Nói thực ra, Naaru bị thương nằm ở trên tấm da gấu, Tôn Chí Tân cũng cảm thấy khó chịu thay hắn. Đây là một nam nhi cái đỉnh thiên lập địa, vốn hẳn là nên nhiệt huyết hào hùng rong ruổi trong thiên địa vì sinh tồn, thế nhưng lại bởi vì bị thương mà đành phải chấp nhận nấp ở trong lều chịu thiệt. Nếu hắn không bị thương thì tốt rồi, có thể cùng đám thợ săn cùng nhau giao tranh với thú hoang, phát ra ý thức chiến đấu vĩ đại dã tính của nam nhân, mà không phải nhàm chán nằm nơi đó cùng mình mắt to trừng mắt nhỏ.



Nhưng là, nơi này khoa học kỹ thuật lạc hậu, vũ khí của bọn họ vẫn là đồ đá, thậm chí đơn sơ đến dùng mộc côn, cành cây cùng Dã thú chiến đấu, làm cho Tôn Chí Tân ấm ức thay bọn họ. Càng không xong là phòng hộ, một đám tất cả đều lỏa thể ra trận, móng vuốt trảo, răng sắc, không tránh đi bị nắm đến hoặc là cắn được, có thể dùng thuốc cứu không ? nếu vũ khí của bọn họ có thể tăng lên một ít, lại có đồ phòng hộ, cả Naaru, hay đám thợ săn AP và DP đều mạnh lên hắn một cấp, nói không chừng Naaru lần này cũng sẽ không bị thương để rồi bệnh oải oải nằm ở nơi đó làm người khác nhìn là thấy băn khoăn.



phiền toái, nhái bén bị bắt trong lồng sắt ở một bên oa oa kêu, nghe càng phiền.



“Câm miệng !” Mắt trừng mấy vật nhỏ màu sắc sặc sỡ kia, đột nhiên ngẩn ra, trong đầu tựa như vừa nghĩ đến điều gì.