Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 43 :

Ngày đăng: 20:49 18/04/20


Má ơi, làm người kiểu này, còn muốn người sống không trời?



Vất vả ăn xong, Tôn Chí Tân cảm thấy mệt mỏi cứ như chạy marathon năm mươi cay số, toàn thân đều động đậy không được nữa.



Đem nồi đến bờ sông dùng lá trúc chà sạch trở về, phát hiện Buku và Auge đều đã đi rồi, nhưng hai vị đại thần kia còn ngồi lại, tiếp tục mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ai cũng không chịu đi trước. Hơn nữa hai người này hoàn toàn vô sự tự thông tìm ra cách dùng bộ trà cụ mới, dùng ấm rót nước vào chén, trước mắt đang mỗi người nâng một chén chậm rãi nhấp từng ngụm, vừa thấy Tôn Chí Tân vào lều, bốn đường nhìn liền đồng loạt bay lại.



Tôn Chí Tân đau đầu, rốt cuộc chịu được không được, hoàn toàn bất chấp Tiger là tộc trưởng hay là cái gì , cả giận nói:“Ngày mai không phải ngươi muốn đi học săn thú ? còn không đi ngủ đi ? Còn nữa ngươi muốn phái tộc viên trở lại bộ tộc dẫn người đến đây, cũng đừng hóng hớt ở trong lều của ta ! chuyện gì quan muốn làm trước, tộc trưởng ngươi tốt hơn nên an bài ! ngươi là ngây thơ thật hay ngây thơ giả? mặc kệ là loại nào, gia ta không rảnh tiếp ngươi, biến cho ta!”



Tiger ánh mắt cáng lạnh, không cam lòng cùng Naaru đối diện vài lần, mới rời đi.



Naaru thấy Tiger vừa đi, lập tức giống như chó mừng chủ sán lại, cao hứng nói: “Mắng hay lắm ! tiểu tân ngươi vẫn là đối ta rất tốt.”



“ Hay cái rắm!” Tôn Chí Tân quay đầu tiếp tục phun:“Còn có ngươi ! bị như thế còn không biết đường nghỉ ngơi. Ngày mai ra ngoài săn thú, không giữ thể năng ở trạng thái cao nhất sao được ? không nghỉ ngơi tốt tinh thần không thể tập trung, lại bị thương thì làm sao bây giờ ? mùa đông ngày càng ngày càng gần, phải mau chóng chuẩn bị thức ăn qua mùa đông. Hiện tại Qigeli đã mang muối về, các thợ săn ngươi phải toàn lực săn thú, mới có thức ăn để muối bảo quản. Cho nên ngươi cũng mau mau trở về ngủ cho ta, dưỡng tinh thần chuẩn bị chiến tranh !”



Naaru vẫn không chịu đi, cánh tay vòng qua giữ lấy thắt lưng Tôn Chí Tân, nhỏ giọng mà nhiệt tình nói:“Để ta ở đây một lát. Trí giả không cho ngươi ở cùng ta, muốn ôm ngươi cũng không dễ. Nào, để ta ôm một cái.”



Tôn Chí Tân muốn cự tuyệt, nhưng Naaru khí lực quá lớn, hắn giãy dụa chẳng khác nào châu chấu đá voi. Thân thể cứ vậy bị Naaru ôm lấy, đầu gác lên vai hắn, dán vào má hắn cọ cọ.



Naaru chòm râu lỉa chỉa, làn da trên mặt thô ráp mà gợi cảm, bị hắn cọ như vậy , Tôn Chí Tân bi ai phát hiện mình lại cảm thấy thực thoải mái, như là có gì đó đang từng chút từng chút quét qua dây thần kinh mẫn cảm của mình. Không khỏi nhất thời một trận mao cốt tủng nhiên, này đại biểu cho cái gì ? từ kháng cự theo bản năng biến thành cảm giác thoải mái, chẳng lẽ mình thực sự bị sức quyến rũ của Naaru thay đổi ?



Oa a a a ! không cần a !



Trong khi đó, lại mẫn cảm phát hiện bàn tay to lớn của Naaru đang dọc theo bụng mình nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay thuần thục di động vươn đến vùng lông ở bụng dưới linh hoạt xoa tới xoa lui, mang đến khoái cảm trí mạng. Tôn Chí Tân cứng ngắc quên cả phản kháng, Naaru nếm được ngon ngọtbàn tay lấy tốc độ không đến mức làm Tôn Chí Tân phản ứng chậm rãi trượt xuống, cuối cùng sờ vào dưới váy da, nhẹ nhàng cầm lấy trường thương của Tôn Chí Tân.



Tôn Chí Tân cả người run lên, vật kia nhanh chóng ở trong lòng bàn tay Naaru có phản ứng, cảm giác được thoải mái mãnh liệt, càng cảm giác được hoảng sợ còn mãnh liệt hơn. Đòi mạng a, mình đối với đụng chạm của Naaru càng ngày càng không thể phản kháng , có phải có dấu hiệu rối loạn rồi không?



Trong lòng nhất thời sợ hãi một trận, bất chấp sống chết giãy dụa, quyền đấm cước đá với Naaru.



Nếu là mọi khi, Naaru tất nhiên sẽ chọn dùng vũ lực đối phó Tôn Chí Tân, đạt được mong muốn. Nhưng hiện tại không được, hai người đánh nhau kinh động Tiger, người nọ liền cách lều hừ lạnh: “Tộc trưởng Naaru, ngươi không giữ chữ tín sao?”



Naaru giận dữ, hậm hực rút tay về từ dưới váy da của Tôn Chí Tân.


Tiger thấy Ánh mắt Tôn Chí Tân chậm rãi trở nên lạnh lẽo, đôi như bầu trời đêm thản nhiên nhìn mình, không nói lời nào, cũng không tiếp tục giãy dụa, chỉ là thản nhiên nhìn. Trong con ngươi sáng tỏ kia, Tiger có thể thấy hình anh ti bỉ xấu xí của mình.



Không biết do đâu , Tiger dần buông lỏng kiềm chế với Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân mở miệng, chậm rãi nói: “Xuống khỏi người ta. Ra ngoài ! dao ta không cần.”



Tiger đột nhiên co rụt người lại, dục vọng toàn thân như thủy triều rút đi. Kinh ngạc nhìn mặt Tôn Chí Tân, khuôn mặt kia vẫn tuấn tú như vậy, xinh đẹp chưa từng thấy. Nhưng nó không hề sinh động hoạt bát, mà chỉ có lạnh lùng , mang theo một loại xa cách và lạnh nhạt che chắn người ta cách xa cả ngàn dặm. Nó cũng không lộ ra màu sắc đỏ bừng xấu hổ túng quẫn, chỉ có tái nhợt , như là đã bị vũ nhục và đả kích, đôi môi màu phấn hồng mất đi nhan sắc, mím thật chặt tản ra hơi thở cự tuyệt trong im lặng.



Tại sao có thể như vậy ? không nên như thế. Chẳng lẽ thứ này với hắn mà nói không quan trọng ? nó tinh xảo như vậy, phức tạp như vậy, tuyệt không phải thứ nên xuất hiện tại nơi đây, chính mình cùng trí giả nghiên cứu lâu như vậy, chỉ phát hiện tác dụng của con dao, cái khác thì hoàn toàn không biết. thứ quan trọng như thế, hắn lại không cần ? rốt cuộc là sai ở đâu ?



Ngay sau đó, Tôn Chí Tân nhẹ nhàng vươn tay đẩy ra, Tiger lăn khỏi người hắn. Tôn Chí Tân chậm rãi ngồi dậy, vươn tay sửa sang lại một chút cái đầu đầy tóc rối bù, ánh mắt thanh minh nhìn Tiger , thanh âm rõ ràng nói “Tranh thủ trước khi ta còn chưa thật sự nổi giận, cút ra khỏi lều của ta! Tin tưởng ta, nếu thật phải liều mạng, ngươi chưa chắc có thể kiếm được thứ gì tốt lành từ trong tay ta đâu. Cùng lắm thì cả hai đều chết!”



thanh âm Kia quá mức lý trí lạnh lùng, nghe rất đả thương người, Tiger theo bản năng rụt lui, lại nghe Tôn Chí Tân nói:“Con người của ta, không chịu bất luận cưỡng bức lợi dụ. Tiger , ngươi quá coi thường ta ! con dao này, đối với ta mà nói quả thật rất quan trọng. Nhưng nếu ngươi muốn dùng nó và những thứ khác bức bách ta, ta nói cho ngươi, ngươi nghĩ nhầm rồi ! dao ta có thể không cần, nhưng tôn nghiêm ta không thể không có. Không có dao ta còn có thể sống tốt, không có tôn nghiêm, ta sống không bằng chết ! đường đường tộc trưởng gió biển, sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu này, thật sự là làm cho ta xem trọng ngươi ! hiện tại, cút ra ngoài cho ta, về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi !”



Tiger im lặng, trong lúc nhất thời cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy các loại ý niệm trong đầu theo nhau mà đến lung tung vô cùng. Yên lặng nhặt dao lên, cúi đầu đi ra ngoài.



Tôn Chí Tân nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy trong lòng vừa tức vừa giận, hình tượng Tiger trong lúc nhất thời ở trong lòng hắn thấp đến cực điểm.



Bỗng nhiên, Tiger lại qua lại, Tôn Chí Tân cả kinh, bỗng nhiên xuất thủ một quyền trực tiếp hướng về phía cằm Tiger. Tiger chợt nghiêng thân né, cầm trụ Tay Tôn Chí Tân, đem con dao Thụy Sĩ nhét vào Trong tay Tôn Chí Tân.



Tôn Chí Tân giận dữ, đang muốn cự tuyệt ném trở về, chợt nghe Tiger thấp giọng nói:“Thực xin lỗi, đêm nay là ta không đúng.”



Tôn Chí Tân ngẩn ra, động tác trong tay dừng lại, Tiger đã buông dao xoay người đi ra ngoài.



đi đến cửa, Tiger dừng lại cước bộ, thấp giọng nói:“Ngươi không giống người thường, ta……” Như là muốn giải thích cái gì, lại phát hiện không nói lên lời, cuối cùng chỉ nói:“Những thứ của ngươi ta sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi, ta không mặt mũi yêu cầu cùng ngươi trao đổi cái gì.” Dừng dừng, lại nói:“Ngươi không phải người bình thường, từ những thứ kia có thể nhận ra. cho nên mới làm ta xúc động tâm tư…… Ân, bộ tộc gió biển sinh hoạt thật sự khó khăn giống như bộ tộc thợ săn, ta chỉ hi vọng, những gì người đã giúp cho bộ tộc Thợ Săn, cũng xin ngươi giúp cho bộ tộc Gió Biển. Đây không phải uy bức lợi dụ, cũng không phải trao đổi, chỉ là thỉnh cầu. Được không? Ta vẫn luôn cảm thấy chúng ta sinh tồn khó khăn như vậy, một ngày nào đó sẽ có một người đến giúp chúng ta có thể sống tốt hơn, mà ngươi……”



Tiger khe khẽ thở dài, im lặng vô tức bỏ đi, lưu lại Tôn Chí Tân nắm cầm dao mà ngẩn người.