Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 5 :

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Vì thế, hắn còn không thể ko nhịn xuống chán ghét, hướng những gia đình đệ thân trong tộc học tập kỹ xảo nam nam sinh hoạt, để mà lấy lòng tất đạt lạp sát a tô. Nói cách khác, vì làm cho Tôn Chí Tân lưu lại, cũng có thể thích chính mình cùng với bộ tộc của mình, từ nay về sau vì sinh tồn của bộ tộc mà cố gắng, có thể cúi mình làm hết thảy, hắn đều làm.



Hắn nghĩ mình cố gắng lấy lòng như vậy, tất đạt a sát lạp tô sẽ cam tâm tình nguyện lưu lại, vì sinh tồn của bộ tộc mà cố gắng. Nhưng không như mong đợi, tất đạt a sát lạp tô không chỉ có chán ghét hắn, càng chán ghét việc quan hệ nam nam thân mật.



Là người khác, có lẽ có thể mượn cơ hội này bỏ qua, nhưng mình làm không được. Nghĩ đến lời nói của trí giả, còn có một bộ lạc khác đã nhằm vào tất đạt lạp sát a tô như hổ rình mồi, nếu không phải chính mình tiên hạ thủ vi cường, nói không chừng tất đạt a sát lạp tô đã bị bắt đi nơi khác. Cho nên, dù trong lòng không muốn, hắn vẫn ngay trong đêm đầu đem tất đạt lạp sát a tô xử sạch. Hành động này chính là tuyên bố quyền sở hữu, đóng dấu một loại ấn kí của mình, mạnh mẽ đem người này trở thành tất đạt a sát lạp tô của tộc mình.



Trước khi cùng người này gần gũi, hắn rất phản cảm với việc nam nam thân cận. Hắn nghĩ đến mình về sau không thể không cùng Tất đạt lạp sát a tô sinh hoạt mà như sống nơi địa ngục, mỗi ngày đều ép mình đi lấy lòng hắn. Nhưng thực tế, hắn nhấm nháp tất đạt lạp sát a tô một lần liền mê, về sau càng lún càng sâu.



Tất đạt lạp sát a tô cùng tưởng tượng của hắn hoàn toàn bất đồng, cũng không giống trí giả nói là yếu ớt không chịu nổi. Hắn quả thật không cường tráng như nam giới trong tộc, cần bảo hộ, nhưng không có nghĩa là hắn yếu đuối. Ngược lại, hắn rất nguy hiểm, có một loại sức mạnh ngầm, không cẩn thận thì sẽ bị cạnh sắc mà hắn che giấu cắt phải. Mỗi ngày muốn cùng hắn thân cận đều phải qua nguy hiểm tính mạng mà đánh lộn.



Giống đực là một loại sinh vật như vậy, đối đầu càng cường đại, càng là có thể quật khởi dục vọng chinh phục của hắn mạnh mẽ hơn. Mỗi lần vừa thấy ánh mắt trong sáng không chịu khuất phục mà phẫn nộ của Lạp sát a tô, người nọ đã muốn đem hắn đặt dưới thân, hôn lên ánh mắt ấy. 



Hắn chưa từng thấy qua đôi mắt nào như vậy, lúc an tĩnh thì đen như vòm trời đêm, chứa đầy vô tận thần bí, lại sáng lên như ngàn sao bị hút vào, tinh quang ngập tràn. Khi phẫn nộ lại giốn như bảo thạch quí giá nhất hắn từng được gặp qua, thậm chí còn xinh đẹp sáng lạn hơn cả bảo thạch, có được sinh khí vô cùng mà bảo thạch không có, làm người ta muốn cất giấu cho riêng mình, muốn độc chiếm, muốn che đậy không để người khác thấy được.



Tất đạt lạp sát a tô, quả nhiên là người được thượng thiên ban xuống, thực sự không giống người thường!



Tính tình người nọ chậm rãi thay đổi, một lòng mê muội Tất đạt lạp sát a tô, nghĩ lại đúng là may mắn nghe theo lời trí giả, kết làm đệ thân, trói chặt người được thần ban thưởng này không cho hắn rời đi.



Chỉ là, Tất đạt lạp sát a tô cũng không phải dễ lấy lòng như vậy. Đưa cho hắn đóa hoa xinh đẹp, hắn khinh thường ném trả lại vào mặt ngươi; Cho hắn miếng thịt mỡ béo ngậy nhất, hắn ăn mà hai hàng lông mày nhíu chặt như ăn độc dược, người nọ thực không biết làm sao để lấy lòng hắn, cảm thấy muốn làm hắn nhìn mình cười một cái so với những nữ nhân xinh đẹp nhất còn khó hơn. 



Nhưng hắn biết không thể để hắn trốn khỏi tay mình, vô luận là Tất đạt a sát lạp tô, hay là đệ thân, người nọ hoàn toàn mê mẫn hắn. Tất đạt lạp sát a tô tựa như một quả mọc đầy gai góc, lại có kịch độc, nguy hiểm vô cùng. Nhưng sau khi cắt bỏ lớp vỏ bên ngoài, thịt quả bên trong là món ngon đệ nhất thế gian, chỉ cần nếm qua tư vị ấy một lần, sẽ nghiện không cai nổi nữa.



Đánh qua rồi đánh lại, chinh phục rồi chinh phục, vật lộn trong nguy hiểm mà cầu hoan, đi một bước lại càng hãm sâu. Hắn một lần đều là thân thể thắng, tâm linh thì thua triệt để. Trong lúc giằng có giữa thua và thắng này, người nọ hiểu được một việc: Chính là nếu mình có chết, cũng không thể để hắn rời đi, đây là bảo vật của hắn!
Người nọ vừa nhìn, vừa sờ, dục vọng càng tăng vọt.



Hắn đứng nghiêng, theo góc nhìn của Tôn Chí Tân thì chỉ có thể nhìn thấy túi túi vì đã chuẩn bị xung phong liều chết mà buộc chặt dán vào gốc, còn cái gậy thật sự thô dài cường tráng kia, thật…dọa người. Trên đỉnh, như đã tăng đến cực hạn, phần bụng thô to có một đường mạch hình ống phồng lên từ gốc lên đến đỉnh, phần đầu bành trướng đẩy niêm dịch trong trong ra, bôi trơn phần đỉnh, mà bởi vì lượng quá nhiều mà dắt thành chỉ bạc rỏ xuống.



Nhìn thấy hắn như vậy, Tôn Chí Tân hít sâu một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy mạng mình xong rồi. Bị cái thứ hùng tráng như vậy làm một lần, mười cái mạng cũng mất đi chín. Chuyện xem ra là ván đã đóng thuyền, Tôn Chí Tân liền đơn giản không loạn kêu loạn mắng nữa, kiên trì dự định liều mạng cũng phải chống đỡ được trận tra tấn tiếp theo.



Nhưng hôm nay khác với những ngày khác, người nọ điên cuồng hóa sói xong thế nhưng không trực tiếp nhào lên xâm nhập, mà là nhờ ánh sáng cẩn thận ngắm nhìn mình, cảm giác giống như là đang thưởng thức một kiện đồ cổ quý giá, càng làm cho Tôn Chí Tân cảm thấy không chịu nổi. Hắn nếu thật sự nhào lên thì thôi, trong đối kháng với đau đớn sẽ quên đi khuất nhục. Nhưng mình bày ra tạo hình thế này mặc hắn xem xét như vậy, đây mới thật sự là chuyện làm người ta cảm thấy khó chịu đựng vô cùng.



Đột nhiên giữa mông chợt lạnh, tên khốn khiếp kia thế nhưng lại dùng ngón tay đẩy hai cánh mông hắn ra, làm cho khí quan yếu ớt kia bại lộ trong không khí. Tôn Chí Tân co rụt thân thể, lại chửi ầm lên: “Biến thái chết tiệt! Cơ lão hạ lưu!”



Trong tiếng mắng chửi, người kia đã chuyển ra phía sau hắn, căng hai cánh mông của hắn càng thêm mở rộng ra. Giống như sợ hãi chuyện có thể phát sinh kế tiếp, Tôn Chí Tân lần nữa ngậm chặt miệng lại.



HHH



Trước mắt TÔN CHÍ TÂN là một mảnh mơ hồ, mồ hôi chảy cả vào miệng, vào mắt. Lại cảm giác được người nọ đang dần bình ổn lại, thứ kia vẫn chôn trong cơ thể mình không chịu ra ngoài, bên tại nghe đước hắn nằm bên dùng giọng nói dịu dàng khó tin thì thầm một câu.



Tôn Chí Tân nghe hiểu hơn một nửa, đoán trúng toàn bộ ý tứ.



Người nọ đang vành tai tóc mai chạm nhau tựa bên tai hắn dịu dàng nói nhỏ: “Tất Đạt Lạp Sát A Tô, nhớ kỹ, ta gọi là Naaru.”



Ma xui quỷ khiến , Tôn Chí Tân thấp giọng đáp lại rồi mơ hồ ngủ mất