Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 90 :

Ngày đăng: 20:49 18/04/20


May là lão không còn không giống như diễn viên trên TV, lăn qua ôm lấy đùi Naaru khóc lớn:“Tộc trưởng, ngươi phải làm chủ cho ta a !” Âm cuối còn mang theo giọng run run kéo dài lê thê.



Nếu không, Tôn Chí Tân khẳng định sẽ bị dọa như lọt vào sương mù trước mọi người.



Naaru xụ mặt,:“Nói ! rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? đừng cho là ta là Lommar của ngươi sẽ bao che ngươi ! ai phạm sai, đều bị phạt theo tộc quy, dù người là Zimmer của ta, đó vẫn là trí giả !”



Mẹ ngươi !



Đây là minh kì hay là ám chỉ ? không cần nói đường hoàng như vậy được không ?



Khi Đại đường công thẩm ai được hỏi trước thì người đó thắng …… Xem phim nhiều tập, ai còn không biết ?



Tôn Chí Tân liền bắt đầu khóc, không đúng, là bắt đầu nói, hắn là đại nam nhân, không được khóc. Hơn nữa, khóc được sao ? ngay cả người lớn như trí giả Esuike bị đánh thành như vậy cũng chưa khóc, Tôn Chí Tân thật sự ngượng không khóc được.



“Ách…… Là ta không đúng, xúc động , không nên động thủ với trí giả. Ngươi phạt ta đi.”



nhận sai trước luôn tốt, cái này gọi là lấy yếu chế địch, đổi lấy đồng tình, tăng phiếu thuận , luật sư thông minh am hiểu nhất dùng loại thủ đoạn này đối phó bồi thẩm đoàn.



Esuike vốn định há mồm cáo trạng, bị những lời này làm cho càng khó chịu, mặt càng xanh lét .



Tôn tân dùng khóe mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt lão đầu nhi như nuốt ruồi sống làm cho hắn sảng khoái vô cùng. Trí giả lại động , là người tiền sử, nội tâm sao có thể so với người hiện đại trải qua hun đúc chảo nhuộm của hiện đại xã hội? càng miễn bàn điện ảnh truyền hình, mưa dầm thấm đất, cho dù là Tôn Chí Tân tùy tiện đại khái, mấy chuyện lục đục ở đây hắn sao không đấu lại.



“Phạt hay không biết rõ sự tình rồi hẵng nói, trước tiên nói xem xảy ra chuyện gì?”



Lão đầu nhi không ngốc , khẩu khí này của Naaru không phải bao che Zimmer của mình mới là thấy quỷ, vì thế ánh mắt ai oán trừng hắn, ủy khuất giống như mình nuôi phải cái tên lang sói vô ơn có vợ quên mẹ.



Tôn Chí Tân đương nhiên tinh ranh hơn, liền bắt đầu kể lể, bi thương kể lại từ lúc Tiger bảo vệ mình như thế nào, nói đến đoạn lão đầu nhi học đòi y thuật lung tung trị liệu xảy ra chuyện mới thôi. Ở giữa hắn khuyếch đại Tiger dũng cảm, bản thân mình là lòng đầy căm phẫn như thế nào mới làm chuyện sai lầm xúc động đánh người; Lại cao độ biểu dương tầm quan trọng của Tiger làm tộc trưởng gió biển, cùng với đoạn thời gian hắn ở đây đối với đoàn kết hai tộc…… Ách, có công lao vĩ đại đối với sinh tồn của mọi người, thành công làm cho thành viên bộ tộc gió biển đem bất mãn trừng lão đầu nhi.



“Ngươi nói đứng đắn cho ta !” Naaru dở khóc dở cười trừng Tôn Chí Tân. Sao còn muốn khơi mào hai tộc nội đấu ?



Tôn Chí Tân nhất thời xấu hổ, a nga, không nghĩ đến làm hơi quá. Mục đích của hắn không phải như thế, hắn chỉ muốn dời đi sự chú ý để tránh bị phạt thôi, sao giờ lại biểu hiện như kẻ xúi giục rồi……



Nhanh chóng đổi giọng, trước tán dương chân thực nhiệt tình của lão đầu nhi, còn nói hắn không cẩn thận mới phạm sai lầm. Cuối cùng trịnh trọng nói rõ không ai sai, ách, đều sai, lão đầu nhi sai ở chỗ làm loạn, còn mình sai ở chỗ xúc động đánh người. Sau đó lại đem vấn đề tiếp tục gia tăng đến lão già cứ làm bậy như thế thật làm chết người thì làm sao bây giờ? tóm lại kết quả là muốn đánh thì đánh mỗi người năm mươi roi, hoặc là tha đi, không ai bị đánh. Cố ý làm lu mờ sự thật chuyện mình đánh lão đầu nhi lần này.



Naaru hai tay khoanh trước ngực nghiêng mắt nhìn Tôn Chí Tân:“ lá gan của ngươi lớn thật. Hôm nay đánh trí giả, ngày mai đánh ai, đánh ta sao ?”



Tôn Chí Tân kỳ thật rất muốn nói: Đánh ngươi thì làm sao ? cũng không phải chưa từng đánh…… Có giỏi ngươi đừng chạy, đứng yên đấy cho lão tử đánh ở chỗ nhâm lão tử đánh. Hoặc là đánh nhau một trận, lão tử sợ ngươi sao ?



Bất quá dù trong lòng nghĩ thế, nhưng cũng không dám nói như vậy thật, thành thật gục đầu xuống:“Không dám. Ta sai rồi.”



đứa trẻ chịu nhận sai luôn có đồ ngon. Naaru thấy Tôn Chí Tân thành thật cúi đầu, nhưng hai tròng mắt quá mức cơ trí linh hoạt kia quay tròn chuyển động không ngừng, liền biết trong lòng hắn khẳng định không phải cái gì tốt.



Đối với tình nhân khiến người ta đau đầu của mình, Naaru thật không biết nên như thế nào chỉnh hắn. Có lẽ…… Naaru mặt không chút thay đổi nói:“Ta trên, ngươi dưới.”



Tôn Chí Tân trừng lớn mắt.



Mẹ ngươi ! cậy thế khinh người như thế sao? đã nói trước là lần tới hắn trên Naaru dưới, lúc này đòi đổi lại, khiến người ta tức muốn giựt tóc.



“Phải ? ngươi không phục ?” Naaru tiếp tục nghiêng mắt.




“Viên thuốc. Tên gọi là aspirin.”



“La thứ lúc trước đến cùng ngươi?”



“phải.”



“Vậy nhất định rất quý giá. Hẳn là nên lưu lại, không nên lấy tới cho ta dùng.”



Aspirin rất quý giá sao ? ở hiện đại thì không có gì đáng nói, nhưng nơi này nó thật sự thực quý giá. Bị cảm hay bị sốt, mà đồng thời người tiền sử cơ hồ không có tính kháng thuốc, uống vào hạ sốt, khẳng định là trăm thí Bách Linh. kế hoạch nguyên lai của Tôn Chí Tân là ở lúc mấu chốt dùng để trị liệu cho trẻ con trong tộc, từ từ giảm tỉ lệ trẻ con chết bệnh. Giờ dùng tới trước, nói trong lòng không đau lòng là giả .



“Không quý bằng ngươi. Thuốc là dùng để chữa bệnh, không thể nói ai nên dùng ai không nên dùng.” Tôn Chí Tân cười khẽ hai tiếng. Hắn biết chính mình bảo trì cảm xúc đối với Tiger mà nói rất quan trọng, thấy hắn tỉnh , liền nhẹ giọng cùng hắn nói chuyện:“Còn muốn uống nước không?”



“Muốn. thật sự rất khát.”



Tôn Chí Tân giúp Tiger uống nước trong chén trúc, lại lấy thêm một chén nữa, Tiger lại uống hết nó. Cứ thế liền một hơi uống mấy chén, Tiger mới dừng lại.



“Nghe nói ngươi vì ta đánh Trí giả Esuike một trận ?”



Tôn Chí Tân nghiêng mắt:“Ngươi sẽ không giống Naaru công tư phân minh cũng muốn ta trả giá vì chuyện này chứ ? lại nói, có phải thân là tộc trưởng, làm việc đều phải bài bản hẳn hoi như vậy hay không?”



“Úc, ta sẽ không.”



“Vậy là tốt rồi. Nói cho ngươi, cho dù là Naaru ta cũng không làm khác, cả ngươi cũng vậy ! chọc ta nóng giận, quản ngươi có phải tộc trưởng hay không, đều đánh ! cảnh cáo ngươi đừng chọc ta, nhìn bộ dáng ngươi hiện nay, ta một đầu ngón tay cũng có thể hành hạ chết ngươi.”



Cảnh cáo xong rồi, lại nói:“Lão nhân kia lung tung làm hại ngươi, thiếu chút nữa làm ra đại sự. Nếu không xét lão cũng là có ý tốt, ta sẽ đánh ác hơn. Làm cho lão thành thật nằm yên vài ngày cũng thể cảm thụ được cảm giác ngươi bị thương sinh bệnh là thế nào mới tốt!” Tôn Chí Tân kiêu ngạo vung quyền, thực vừa lòng nắm tay vù vù có lực.



tiểu Tân giương nanh múa vuốt thật đáng yêu.



Tiger không thể kiềm chế mà cười, ánh mắt đuổi theo chuyển động của Tôn Chí Tân:“Ngươi vì ta đánh hắn, ta thật cao hứng !”



Vui vẻ không đủ để hình dung mừng như điên cùng kích động của Tiger ngay lúc đó, nhưng hắn không thể nói ra miệng, chỉ có thể dùng từ cao hứng vô vi không rõ này biểu đạt cảm tình. Đàn ông là như vậy, trong lòng cùng ngoài miệng nói , vĩnh viễn đều rất khó thống nhất.



Tôn Chí Tân có chút ngượng ngùng , vò đầu, nói:“ không có gì. Ngươi còn vì ta mà bị bỏng. Nói thực ra, nghĩ kĩ lại, ta lúc ấy cũng quả thật quá mức , đối phương nói như thế nào cũng là một ông lão, ta đánh lão như vậy quả thực không tốt. Bất quá lúc ấy ta tức giận nên cái gì cũng không nhớ rõ, ta là không phải thực ngốc chứ?”



“Không, thực khả ái. Chỉ là ta lo lắng về sau chống lại trí giả tộc của ta, ngươi phải làm sao bây giờ ?”



“Di ? trí giả trong tộc ngươi so với Esuike còn khó hầu hạ hơn ?”



“Bà già đó so với Esuike càng cố chấp, lại càng không nghe người ta khuyên, càng thích xằng bậy, tâm nhãn càng nhiều. Hơn nữa, bà ta là phụ nữ , một bà lão nhiệt tình đến phiền toái.”



“Bà lão ? ách…… Thế không phải là không đánh được à, ta không đánh phụ nữ được.”



“Tin ta, rất nhiều lúc ngươi sẽ quên bà ta là một phụ nữ. Ta có lúc yêu bà ta đến mức muốn hôn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, có đôi khi lại hận không thể một phát bóp chết bà ta luôn.”



Tôn Chí Tân xuy một tiếng bắt đầu cười, ở trong lòng tưởng tượng bà lão vừa khiến người ta yêu thích lại vừa khiến người hận này.