Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai

Chương 7 : Về yêu giới

Ngày đăng: 02:40 19/04/20


Tang Hoa chống tay lên mặt bàn, sắc mặt lạnh lẽo không khác gì người chết. Tim đập mạnh phải chăng là động tình rồi? Hắn không phải không thể động tình, nhưng sống đến từng tuổi này mới động tình thì rất lạ lẫm, chưa kể lại động tình với chính đồ đệ của mình, mà đồ đệ còn là nam chứ không phải nữ. Đầu óc Tang Hoa quay vòng vòng. Hắn không suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu, phiền đến mức chết người.



Lăng Ca từ xa đi tới, không nhanh không chậm tiến gần chỗ Tang Hoa. Tang Hoa thả hồn đâu đâu, thậm chí y đã đến rất gần vẫn không nhận ra. Y lên tiếng nhắc nhở: “Sư tôn!”



Tang Hoa hướng đôi mắt cạn kiệt tinh thần lên nhìn Lăng Ca: “Sao?”



“Đồ nhi muốn đến nhân giới tu luyện.”



Tang Hoa trợn mắt, ngồi ngay ngắn ra dáng vẻ nghiêm sư, hỏi: “Sao đột ngột vậy?”



“Không đột ngột đâu, đồ nhi đã nghĩ về nó rất nhiều lần rồi. Đồ nhi ở đây không biết làm gì, cả ngày ăn không ngồi rồi, đối với việc tu luyện không có tiến bộ đáng kể.”



Tang Hoa cụp mắt, đúng là Tịnh Thương Hải quá thanh bình, chỉ thích hợp cho kẻ ẩn dật như hắn. Đệ tử hắn cần phải xông pha nhiều hơn mới rèn luyện được. Hắn cầm lấy cổ tay Lăng Ca, bắt mạch rồi thả ra. Quái lạ thay, sức mạnh của Lăng Ca ngày càng gia tăng, so với lần đầu hắn gặp thì đã gia tăng đáng kể. Tuy nói Tâm Nguyệt Trì là nơi hội tụ linh lực, cũng không thể nào trong thời gian ngắn lại giúp y gia tăng ngần ấy sức mạnh. Chỉ có một cách để giải thích, đây vốn là sức mạnh y sở hữu, chẳng qua do bị thương quá nặng mà sức mạnh bị phân tán đi, khi thương tích chữa lành sẽ dần dần tập hợp lại. Thế nhưng, nếu hắn hỏi thì y chắc chắn trả lời không biết. Là do y không nhớ được hay cố ý lừa gạt hắn? Tang Hoa nghĩ về máu bầm trong đầu của Lăng Ca, thầm thuyết phục bản thân rằng có lẽ là do y không nhớ được. Đến mạng còn suýt mất thì Lăng Ca rảnh rỗi đâu mà đi lừa hắn.



Lăng Ca thoáng thấy ánh mắt nghi ngờ của Tang Hoa thì có chút nao núng. Từ sau khi được chữa lành ở đầu, tuy chiếc nhẫn của Tang Hoa có thể che giấu yêu khí đang cường thịnh lên trong người Lăng Ca, đến cả Tang Hoa cũng không nhận ra, nhưng sức mạnh của y lại không cách gì giấu đi nổi. Y phải về lại yêu giới tìm cách, cũng tiện bề xem thử yêu giới hiện tại thế nào rồi.




“Chẳng qua là có chút may mắn. Lúc đó bị thương quá nặng, dù có được cơ thể mới do phụ thân ban tặng nhưng pháp lực và yêu khí gần như thất tán hết. Khi ta vào Tịnh Thương Hải, sư tôn cơ hồ cũng không hay biết gì. Nhưng nay đã khác xưa, mọi thứ đang bắt đầu quay trở về đúng quỹ đạo nên có. Nếu để sư tôn biết ta là Yêu Đế…” Lăng Ca chỉ dám nói đến đây, hậu quả còn lại thế nào thì y cũng từng thử tưởng tượng qua. Trục xuất sư môn là nhẹ nhất, nặng nhất có khi chính tay Tang Hoa sẽ giết y vì bảo toàn danh dự của thần giới.



“Xem ra huynh rất quý mến Tịnh Đế, không giống như lúc cùng đường bị bắt phải nhận đại sư tôn. Tịnh Đế trước giờ không xen vào chuyện tam giới, tam giới đều rất kính trọng ngài ấy. Có lẽ ngài ấy sẽ không hẹp hòi với thân phận của huynh. Nhưng muội biết nghĩa huynh của muội thông minh quyết đoán, chắc sẽ không ngồi yên chờ tai họa ập đến.”



Lăng Ca mỉm cười cầm lại sách: “Muội đi nghỉ đi, cũng không còn sớm nữa.”



Lăng Ca quả thực đã tìm ra đối sách, không chỉ một mà đến hai. Nhưng mỗi đối sách đều có ưu khuyết riêng.



Đối sách thứ nhất, y sẽ ăn cánh hoa Tử Mạn La của yêu giới. Loài hoa này có thể kiềm chế pháp lực, nhưng bù lại gây đau đớn cực độ mỗi ba ngày một lần, thường được dùng để đối phó với đám người thần giới. Độc của yêu giới đương nhiên người yêu giới biết cách chữa. Tử Mạn La vốn không thể tổn hại nổi tính mạng Lăng Ca. Ưu điểm là y có thể tiếp tục giả ngốc ở cạnh Tang Hoa, nhưng mấu chốt của vấn đề không thực sự được giải quyết, chỉ là tạm thời bị giấu đi.



Đối sách thứ hai có phần triệt để hơn. Y sẽ giả vờ vừa hồi phục trí nhớ và trực tiếp nói cho Tang Hoa biết thân phận. Thường nói, ngoan ngoãn tự khai vẫn tốt hơn là bị vạch trần. Tang Hoa khẳng định có vài phần niệm tình mà không xử trí y quá nặng. Tuy nhiên, khuyết điểm là tình cảm sư đồ từ đấy sẽ rạn nứt. Một người là đế quân thần giới, một người là yêu đế, căn bản rất khó bước chung đường.



Lăng Ca nằm trăn trở trên nhuyễn tháp một lúc, đột nhiên ngồi bật dậy. Tại sao phải tách rời hai đối sách? Nếu y vừa giả vờ chịu đau, vừa ngoan ngoãn đi thú tội, chẳng phải sẽ khiến Tang Hoa càng thương xót hơn sao? Yêu giới cũng coi như tạm ổn định rồi, giờ là lúc y nên quay về giải quyết chuyện riêng với sư tôn đáng kính.