Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 1 : Diệp gia (thượng)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Mở đầu



Đầu mùa xuân, sân sau Diệp gia.



Giữa sân có một cái ao rộng, nước trong vắt thấy cả đáy, phản chiếu sóng nước lung linh. Bên cạnh ao có ba cây liễu xếp thành hình tam giác, là chính tay Diệp Kính Huy trồng lúc em trai Kính Văn về nước học tập, còn nói đùa ba gốc cây ấy đại diện cho ba anh em họ, sau này khi ai cũng đã thành gia lập nghiệp, lúc về nhà có thể cùng ngồi hóng mát và uống rượu dưới tán cây.



Đảo mắt đã nhiều năm trôi qua, ngọn cây lúc trước giờ đây đã cao lớn ngút trời, cành lá xum xuê, nhánh liễu rũ xuống khẽ lay động theo gió, ba cây giao hòa nhau chặt chẽ không rời, phủ trên mặt đất một mảnh bóng râm thật lớn.



Tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá rơi trên nền đất, giống như những mảng lân phiến bàng bạc lấp lánh ánh sáng cực kỳ đẹp đẽ. Mỗi khi xuân đến, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm tơ liễu bay lả tả, từ xa nhìn lại giống như bông tuyết đang phủ ngợp trời, từng sợi từng sợi trắng tinh nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt ao cạnh ngọn cây, gợn lên từng con sóng nhỏ lăn tăn.



Cách chỗ ba cây liễu không xa là một tòa nhà tinh tế trang nhã. Trên lan can có khắc hoa văn tinh xảo mang cỗ phong vị cổ kính đầy ý nhị, rất có phong cách thanh tao của sân vườn chốn Giang Nam. Tòa nhà có ba tầng, cách trang trí mỗi tầng hoàn toàn khác biệt. Tầng một là phòng khách rộng rãi thoáng đãng, trên mặt đất trải thảm màu đỏ thẫm, vật dụng bằng gỗ đều tuyền sắc nâu sậm. Tầng hai là phòng đọc sách, chiếm phần lớn mặt tường là giá sách bày những bộ sách rất dày, trước giá là bàn gỗ hình nửa tròn, góc bàn không biết vì sao bị rạn nứt lộ ra một khe hở.



Dọc theo cầu thang lên trên là phòng nghỉ nơi tầng ba. Đập vào mắt là ba gian phòng được sắp xếp đều đặn, trên cửa có khắc ba chữ: một là hy,



hy của hy vọng; hai là huy,



huy của huy hoàng; ba là văn,



văn của văn thải



[5]



. Ấy thế nhưng vì đã lâu đời, chữ viết không còn hiện rõ nữa.



Đi đến phía cuối tầng ba là phòng ngủ của chủ nhân Diệp gia. Đẩy cửa ra, ngay giữa bức tường là một tấm ảnh chụp trắng đen, mặc dù đã ố vàng nhưng vẫn mơ hồ thấy được gương mặt của hai người. Người đàn ông trẻ trung anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, trên khuôn mặt đều vẽ lên một nụ cười mỉm. Góc phải bên dưới ảnh chụp có viết một hàng chữ nhỏ,



ngày 1 tháng 10 năm 1979, Diệp Trí Viễn, Văn Tích Tuệ, mừng ngày tân hôn.



Tòa nhà này vốn là nơi sinh sống của một đôi vợ chồng với ba đứa con, về sau vì chuyển nơi ở nên mới vứt nó ở đây, ngay cả đồ nội thất cũng chưa từng chuyển dịch. Thế nhưng theo năm tháng phải đón nắng hứng mưa rồi phong thực, nó đã không còn diện mạo như lúc trước, chỉ còn sót lại vẻ lạnh lẽo thanh tĩnh không có hơi thở con người.Rất nhiều năm sau này, khi cả ba anh em họ Diệp tề tựu cùng nhau, mảnh sân này đã bị lửa thiêu trụi thành tro tàn.



Tất cả chuyện xưa bắt đầu ở đây, cũng kết thúc ở chính nơi này.



Diệp gia (thượng)




Diệp Kính Huy tựa vào ghế, bi thương ngắm trần nhà, “Vốn không định sẽ nói với bố, nhưng chuyện tới nước này con cũng thực bất đắc dĩ, bố đừng trách con.” Tạm ngừng giây lát, hắn nghiêm túc nhìn ông: “Kỳ thật con là gay, hơn nữa chỉ thích nằm dưới. Muốn con cưới phụ nữ thì quả thực là lòng có dư nhưng lực không đủ.”



Hai bố con đối mặt trong yên lặng thật lâu.



Diệp Trí Viễn bình tĩnh buông chén trà đang cầm trong tay: “Ờ, năm trước thầy bói nói mày đại hung nếu gặp gỡ sẽ khắc chết vợ, năm nay tự dưng lại biến thành gay.”



Diệp Kính Huy cười sáng lạn: “Không phải tự dưng đâu, bản chất con vốn thích đàn ông, đặc biệt là kiểu người như anh hai nè, cho nên trước đây mới dính lấy anh ấy không chịu rời.” Dứt lời còn liếc anh hai hắn.



Anh cả Diệp gia nhướng mày: “Anh đây thật sự rất vinh hạnh, anh cũng đặc biệt thích người như cậu, chi bằng chúng ta làm một cuộc tình anh em song sinh?” Nói xong, tia sáng rét lạnh lóe lên trong mắt anh, bắn thẳng vào gương mặt tươi như hoa của hắn, ấy vậy mà hắn vẫn nhăn nhở, còn đá lông nheo ám muội với anh mấy cái, quay đầu lại nói với bố mình: “Bố, con thực sự mất hết cảm giác với phụ nữ rồi, Hà Vân dù sao cũng là con gái một, sao có thể để cô ấy chịu uất ức gả cho kẻ có ‘sinh lý thiếu hụt’ như con được.”



“Sinh lý thiếu hụt?” Bố Diệp quan sát hắn thật lâu, thấy thằng con vẫn một kiểu tỉnh bơ như cũ thì nhíu mày rồi bất đắc dĩ phẩy tay, “Ra ngoài trước đi, bố với với anh hai mày còn có việc tán gẫu.”



. . . . . .



Diệp Kính Huy vừa bước ra khỏi cửa, không khí trong phòng liền lộ rõ áp lực.



Diệp Trí Viễn chuyển đề tài câu chuyện: “Con đã xem mấy tấm ảnh kia chưa?”



“Rồi ạ.” Diệp Kính Hy buông tạp chí, cười khẽ, “Con đếm đi đếm lại, tổng cộng mười gã thanh niên ở sáu khách sạn khác nhau áp đảo nó, ảnh chụp cực kỳ mờ ảo. Mấy gã này hẳn là người mẫu nó vung tiền mời đến, ảnh kí gửi từ nặc danh trong nước tới Hà Vân, ngoài mặt là dọa dẫm tống tiền, thực tế là do Kính Huy âm thầm thao túng, mục đích để cô Hà hiểu lầm nó là đồng tính luyến ái mà chủ động từ hôn.”“Đúng vậy.” Diệp Trí Viễn gật đầu, “Sau khi Hà Vân nhận được ảnh chụp quả nhiên đã từ hôn, lý do đưa ra là vì không hợp.”



Diệp Kính Hy giải thích rõ cho ông hiểu: “Con nghĩ cô ấy chung quy cũng vì giữ thể diện nên mới giữ kín chuyện này. Hẳn là sợ ảnh hưởng đến danh dự của Kính Huy.”



“Thật sự làm khó con bé Hà Vân kia. Cuộc hôn nhân này đã kéo dài lâu như vậy. . . . . . Thôi thì chấm dứt, miễn làm lỡ duyên của nó.” Diệp Trí Viễn xoa nhẹ thái dương rồi ngẩng đầu lên hỏi, “Con xác định Kính Huy không phải đồng tính luyến ái?”



“Con biết rành rẽ cá tính nó, nó chỉ không muốn kết hôn thôi.”



“Cả ngày chỉ thích ra ngoài lêu lổng và chơi bời trác táng cũng là vì không muốn kết hôn, thừa dịp còn trẻ sống phóng túng cho thỏa?”



“Cũng không hẳn.” Diệp Kính Hy khựng lại, “Bố cũng biết việc chuyển biến của thị trường chứng khoán trong nước thời gian trước chứ?”



Bố Diệp hơi giật mình: “Chẳng lẽ. . . . . . có quan hệ với A Huy?”