Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 15 : Phỏng vấn (hạ)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Sau khi hoàn tất xong xuôi thủ tục bên bộ phận nhân sự, Diệp Kính Huy trở về văn phòng của Tư Minh.



Anh ngẩng đầu lên lãnh đạm nhìn hắn: “Sau này công việc của cậu trực tiếp báo cáo với tôi.”



Diệp Kính Huy cười khẽ: “Giám đốc Tư, tôi muốn biết mình phụ trách mảng nào?”



Tư Minh nhìn hắn một chập rồi kiên nhẫn giải thích: “Hiện giờ trọng tâm kinh doanh của tập đoàn Đông Thành đều đặt ở quốc nội, từ khi giám đốc Tiêu về nước, chiến lược thay đổi, bạn hàng hợp tác kinh doanh với chúng ta cũng ngày càng tăng nhiều. Lúc trước tôi đã thảo luận với giám đốc Tiêu về việc thiết lập bộ phận marketing riêng trong Đông Thành, cũng thông báo tuyển dụng rất nhiều nhân tài ở lĩnh vực này. Cậu chính là trợ lý phụ trách việc liên lạc trong ngoài của công ty.” Anh ngừng một lát rồi nhướn mày, “Về bên trong, cậu tổng hợp tư liệu của bộ phận marketing giao cho tôi, hơn nữa cũng truyền đạt chỉ thị của tôi. Bên ngoài, làm đại biểu phụ trách liên hệ trực tiếp với các công ty khác của tập đoàn Đông Thành, hơn nữa còn phải báo cáo tiến độ với tôi bất cứ lúc nào.”



“Thật vui vì được tổng giám đốc Tư coi trọng, nhưng tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp, chỉ sợ không đủ kinh nghiệm.” Diệp Kính Huy trưng ra vẻ mặt cực nghiêm túc.



“Tôi tin tưởng năng lực của cậu.” Anh dừng một chút, tiếp đó thản nhiên nói: “Hy vọng cậu có thể theo kịp bước đi của tôi, nếu không tôi sẽ chẳng chút lưu tình đuổi thẳng cậu.”



Ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn chú mục vào màn hình máy tính, lúc nói chuyện cũng không thèm liếc mắt đến hắn lấy một lần.



“Vâng, thưa giám đốc Tư, tôi sẽ cố gắng.” Hắn cười.



“Còn vấn đề gì cần hỏi thì đi tìm Lưu Duy Giai của bộ phận nhân sự, cô ấy sẽ chỉ dẫn cậu.”



“Vâng.”



“Hôm nay chưa có công việc cho cậu đâu, hãy tự đi làm quen với hoàn cảnh một chút.” Thấy Diệp Kính Huy vẫn bất động, Tư Minh trực tiếp lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách, “Ra ngoài đi.”



Diệp Kính Huy rất lễ độ khom người rời khỏi phòng, sau khi ra đến cửa mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.



Kỳ thực nhìn dáng vẻ nghiêm trang khi ra lệnh của anh ta thú vị thật nha. Đáng tiếc người nghe lệnh là hắn, ứ có vui đâu.



Diệp Kính Huy tuân theo “mệnh lệnh” của Tư Minh đi lang thang khắp nơi, tập cách thích ứng với công ty.



Nơi làm việc của tập đoàn Đông Thành được quét dọn cực kì sạch sẽ, mỗi bộ phận khác nhau sẽ nằm ở mỗi tầng khác nhau có đánh số, tầng 16 là chỗ chuyên tổ chức hội nghị cấp cao, văn phòng của Tư Minh ở phía đông tầng 11, Tiêu Dật thì ở góc bắc, ở giữa có một hành lang rất rộng. Phòng làm việc của nhân viên ở dưới tầng 10, không gian cũng được bố trí tương tự, điều kiện công tác vô cùng thoáng đãng thoải mái, nối tiếp phong cách nhất quán của tập đoàn Đông Thành, khiến tâm tình ai ai cũng hào hứng theo.



Diệp Kính Huy thầm khen một tiếng, xoay người đến nơi chờ thang máy.



Do hắn nán lại công ty đến tận lúc đã qua giờ tan tầm, thang máy từ tầng 16 hạ thẳng xuống một đường không hề bị cản giữa chừng, lúc tới tầng 10 thì “đinh” một tiếng ngừng lại. Cửa mở, có một người đàn ông đứng bên trong, anh ta mặc bộ com-lê đen chỉnh tề, đang cúi đầu nhìn màn hình di động.


Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tư Minh xoay mặt qua: “Không mang ô à?”



“Vâng, tôi quên.”



“Muốn tôi chở về không?”



“Tốt quá, phiền anh rồi.” Diệp Kính Huy nói xong thì không chút khách sáo mở cửa chui vào xe.



Tư Minh khen: “Tôi rất thích sự thẳng thắn của cậu.”



“Cám ơn.”



Ánh mắt thâm thúy của anh đảo quanh trên gương mặt hắn, một lúc sau anh mới nổ máy xe, bình thản hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”



“Tôi còn chưa tìm được chỗ ở.” Diệp Kính Huy nói dối mà mặt không đổi sắc tí nào, ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập vẻ điềm nhiên pha lẫn chân thành, “Tôi mới về nước nên không quen thuộc nơi này, anh cứ đưa tôi đến khách sạn gần nhất tá túc một đêm đi.”“Ồ?” Anh dừng một chút, sau khi nhìn màn mưa to rào rạt ngoài cửa mới quay đầu lại bảo: “Chi bằng đến nhà tôi ở tạm một đêm.”



“Vậy phiền cho anh lắm.”



“Không sao đâu, tôi sống một mình.”



“Việc này. . . . . .”



“Hiện giờ mưa rất lớn.” Tư Minh giải thích, “Ngày mai tôi sẽ bảo người sắp xếp chỗ trong ký túc xá của nhân viên công ty cho cậu, đều thuộc dạng nhà ở cao cấp, điều kiện cũng không tệ lắm.”



“Cám ơn anh.” Diệp Kính Huy mỉm cười,



Quả nhiên là nhân vật thâm tàng bất lộ, chẳng biết khi lột được mặt nạ trông anh ta sẽ thế nào nhỉ? Kéo lớp da cừu xuống để phơi bày bản chất ác ma của người kia thật sự là chuyện rất thi thú. Rốt cuộc anh ta là loại người trăng hoa dẫn nhân viên mới về nhà để chơi đùa bằng quy tắc ngầm, hay bản chất cũng “chính nhân quân tử” như bề ngoài đây.



Bỗng dưng trông thấy bảng hiệu của quán bar Crazy sáng rực trong đêm tối, lòng Diệp Kính Huy bị chấn động mạnh, bất quá gương mặt hắn vẫn hoà nhã như trước.



“Giám đốc Tư, tới nhà anh chưa?” Diệp Kính Huy giả vờ giả vịt hỏi một câu.



Tư Minh quay đầu nhìn Diệp Kính Huy, cười như không cười: “Tôi đưa cậu đến một nơi, là quán bar nổi tiếng nhất địa phương này.”