Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 27 : Tranh đoạt (hạ)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Do sợ bị Tư Minh sai người theo dõi, từ sau vụ MB giả chết, Diệp Kính Huy rất ít khi quay về hộp đêm, buổi tối đều đến ký túc xá tập thể của nhân viên tập đoàn Đông Thành.



Đêm nay, sau khi trở về, hắn không ngủ mà mở máy tính lên.



Sau ngày tốt nghiệp, hắn vẫn dùng MSN liên lạc với vài người bạn, nhưng QQ thì đã lâu chưa vào, hôm nay nhàm chán quá nên hắn ấn vào hình chim cánh cụt để đăng nhập, tình cờ phát hiện ra một lời mời xác nhận kết bạn, tên “Tư Minh”.



Diệp Kính Huy thông qua lời mời, nhìn thấy tên dùng chỉ có một chữ “Minh”, thông tin khác đều được bỏ trống, ảnh đại diện màu đen, chứng tỏ anh ở ngoại tuyến.



Mà trong danh sách “bạn thân” lại thấy Diệp Kính Hy hiếm khi trực tuyến, hắn nhất thời phấn khởi gọi anh hai nhà mình.



“Nhớ em không?”



“Cậu buồn chán lắm hả?” Diệp Kính Hy lạnh lùng đáp.



“Chúng ta là anh em, lâu lâu cũng nên giao lưu tình cảm chút chứ.”



“Anh nghĩ cậu chỉ biết giao lưu bằng tứ chi, giao lưu tình cảm là cái gì?”



“Được rồi, em biết anh là người rất vô vị.”



“Cậu nằm vùng trong Đông Thành?”



“Theo cách nói của anh là cấu kết làm việc xấu với Tiêu Dật đi.”



“Không phải cấu kết với Tư Minh là tốt rồi.”



Diệp Kính Huy khựng lại: “Sao cơ?”



“Tư Minh không đơn giản như cậu nghĩ đâu, tốt nhất cậu đừng chọc anh ta.”



“. . . . .Đây là chuyện riêng của em, em sẽ tự xử lý.”



“Ừ, đến lúc đó anh tìm Kính Văn khám nghiệm tử thi cho cậu.” Sau đó anh lại ném qua một câu: “Còn gì nữa không?”



“Muốn mượn phòng trong khách sạn của anh, 07, 08 tầng 19, cung cấp thêm bảy ngày cơm nước.”


Đây là ngày hôm sau, tin nhắn gửi lúc hai giờ sáng.



“0 giờ tối nay ở quảng trường Thời Đại có bắn pháo hoa. Mấy ngày nay lo hạng mục mệt mỏi quá, tôi muốn hẹn cậu cùng đi xem, thư giãn một chút. Có rảnh thì hồi âm cho tôi, tôi chờ cậu ở đó.”



Đây là tin nhắn lưu lúc mười một giờ tối ngày thứ ba, cũng là tin cuối cùng anh gửi đến.



Giọng nói của anh lúc nào cũng trầm thấp bình thản, dửng dưng y như chào hỏi người lạ, nhưng lúc này nghe lại khiến lòng hắn ẩn ẩn đau.



Khác với Tiêu Dật luôn tươi cười hòa nhã, Tư Minh chưa bao giờ làm người ta thấy dễ gần, mặt lạnh, nói chuyện lại không hề tỏa ra độ ấm, dù lâu lâu có quan tâm cũng biểu hiện bằng giọng điệu khó chịu lại có chút như là bố thí. Nhưng Diệp Kính Huy biết, lúc anh dịu dàng săn sóc người khác, lộ ra nét cười thoáng chút bất đắc dĩ có thể mê hồn đến mức nào.



Còn nhớ đúng 0 giờ ba ngày trước, ngoài cửa sổ thình lình xuất hiện những dải pháo hoa tuyệt đẹp, lên tận trời cao mới bung xòe rực rỡ, nhuộm đầy sắc màu hoa lệ cho cả bầu trời đêm, khách sạn Long Hoa nơi Diệp Kính Huy ở ngay cạnh quảng trường Thời Đại, thấy rất rõ màn pháo hoa ấy. Tiếc là lúc ấy hắn đang khẩn trương làm việc, không rảnh để ý. Sợ bản thân phân tâm, từ ngày đầu tiên đặt chân vào khách sạn Long Hoa hắn đã tắt nguồn điện thoại.



Không ngờ dưới màn pháo hoa đẹp đẽ ấy, trong đám đông rộn ràng nhộn nhịp, có một người với gương mặt lãnh đạm đang đứng trong gió lạnh lặng lẽ đợi hắn?Anh đợi bao lâu? Đợi đến khi nào? Tại sao sau đó không gọi điện lần nữa, chẳng lẽ anh đoán được gì sao?



Còn lúc đó hắn đang làm gì? Vội vàng viết ra kế hoạch kinh doanh tuyệt vời nhất đánh anh một cú trí mạng?



Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Diệp Kính Huy thở nhẹ một hơi: “Tiêu Dật.”



“Sao vậy?”



“Giúp cậu lần này cũng coi như tận tâm rồi, được không? Chuyện liên quan tới Tư Minh tôi không muốn xen vào nữa.”



Tiêu Dật trầm mặc: “Tôi hiểu.”



Hắn không nói rõ bất cứ điều gì, nhưng dựa vào sự thấu hiểu giữa hai người, rất nhiều thời điểm không cần thẳng thắn.



Tiêu Dật mỉm cười vỗ vỗ vai Diệp Kính Huy, dịu dàng nói: “Dù cậu quyết định thế nào, tôi cũng đứng về phía cậu.”



Diệp Kính Huy quay đầu lại nói: “Báo cáo sáng mai để Tô San San thuyết trình đi, cô ấy lanh lợi, dáng vẻ trang nhã, vả lại cũng nắm rõ kế hoạch như lòng bàn tay.”



Tiêu Dật nhìn khuôn mặt mệt lử của hắn, nhẹ giọng đáp: “Đây là tâm huyết suốt một tuần không ngủ của cậu, đến thời khắc cuối cùng sao lại đưa cho cô ấy?”



“Lần này là giúp cậu, không liên quan đến danh lợi, tôi cũng chẳng muốn nổi trội.” Dẫu có âm thầm giúp đỡ Tiêu Dật đối phó với Tư Minh, hắn cũng không muốn đứng diễn thuyết ở phe đối địch, chịu đựng ánh mắt đáng sợ như gươm nhọn của anh.



Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại: “Thân phận của Lưu Huy đã kết thúc rồi.”