Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 36 : Trò chơi (hạ)

Ngày đăng: 21:37 19/04/20


Diệp Kính Huy giật mình, còn chưa kịp phản ứng về việc anh thay đổi xưng hô đã nhận thấy một vật cứng nóng rẫy đang đặt tại rãnh mông hắn, tiếp theo đó là cơn đau như bị xé rách!



Thanh âm nghẹn trong cổ họng không sao thốt ra được, nội tạng bị cú đâm mạnh mẽ kia gây áp lực đè lên ngực, ngay cả thở cũng khó khăn.



Hệt như dùng kiếm đâm xuyên qua cơ thể, hai chân hắn hoàn toàn tê liệt, nơi bị đâm vào dấy lên cảm giác nóng rát, nhiệt độ bỏng đến mức muốn thiêu cháy hắn từ bên trong. Bởi vì dược tính, giữa đớn đau lại nảy sinh một luồng khoái cảm thâm nhập thẳng vào não, mãnh liệt đến độ làm người ta choáng váng.



Hai chân hắn khẽ khàng run rẩy, vật cứng đang nhấn vào sâu bên trong hệt như một que hàn, nhiệt độ quá cao làm người ta muốn trốn chạy ngay lập tức!



Giữa lúc mơ mơ màng màng, bên tai lại vang lên cái tên ban nãy anh vừa gọi, Diệp Kính Huy.



Tư Minh đã biết thân phận của hắn? Biết từ lúc nào? Chả nhẽ đây là cách anh ta trừng phạt hắn?



Nhưng vào lúc này, tất cả nghi vấn ấy chẳng còn quan trọng nữa, từ giây phút anh bất chấp sự cự tuyệt của hắn mà tiến vào, không chỉ thân thể đau mà ngay cả trái tim cũng nhức nhối khôn cùng, nỗi thống khổ dội mạnh lên ngực, suýt chút nữa đã khiến hắn ngạt thở.



Hóa ra ở trong mắt anh, hắn đã sớm lộ ra nguyên hình rồi.



Vật cứng thúc vào trong vùng kín được một nửa thì ngừng lại, Tư Minh thở hổn hển, kề sát bên tai hắn, bảo: “Thả lỏng.”



Đoạn, anh lại thong thả đẩy mạnh vào, như dùng xe nghiền qua cơ thể hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận rõ ràng anh đang tiến sâu vào từng tấc một, cửa mình chậm rãi bị nới ra, ngay sau đó là cơn đau buốt như bị xé vụn.Chờ đến khi toàn bộ đã thâm nhập, Tư Minh thở nhẹ ra một hơi, hai tay nâng thắt lưng hắn lên, bắt đầu từ tốn đẩy đưa, tần suất càng ngày càng nhanh!



Từng đợt ma xát dồn dập như muốn khuấy đảo nội tạng tống ra ngoài, Diệp Kính Huy không hề phản kháng, chỉ khẽ khép hai mắt lại.



Bởi vì tác dụng của thuốc, trong cơ thể dâng trào một dòng khoái cảm kỳ diệu, đó là cảm giác hắn chưa bao giờ trải nghiệm. Khoái cảm như luồng điện truyền từ nơi đang bị cọ xát phía sau lan ra khắp toàn thân, run rẩy, từng lỗ chân lông đều bị kích thích mà kêu gào không ngừng, như thể chìm đắm trong chốn thiên đường tuyệt vời chẳng gì sánh kịp!



Diệp Kính Huy há miệng thở dốc, ngón tay bấu chặt vào ra giường.



Sau khi quen dần với cường độ, hắn còn phối hợp với động tác ra vào của anh, hơi thở cũng càng thêm gấp gáp. Đau nhức liên tục ập đến, khoái cảm thi nhau đánh úp lại khiến cả thân thể lẫn ý chí sớm đã mất kiểm soát.



“Lúc cậu gạt tôi, tìm mọi cách nắm được nhược điểm của tôi, cậu thấy thế nào? Diệp Kính Huy.” Tư Minh khựng lại, “Có phải trêu cợt tôi là chuyện rất thú vị không?”



Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trước, lúc đang nói thì chậm rãi rút ra, sau đó lại húc vào thật mạnh!



“A. . . . . .” Hung khí đã đâm sâu tới độ không thể tưởng, Diệp Kính Huy nghĩ rằng thắt lưng hắn sắp bị anh vặn gãy, quá sâu rồi, cảm giác đáng sợ tựa như sắp bị xuyên thủng thật khiến người ta sởn gai ốc. Một đợt đau xót sắc bén và khoái cảm trộn lẫn vào nhau, càng xót thì khoái cảm càng tuôn trào dữ dội, muốn giày vò hắn đến mức cực hạn mà tan vỡ ra mất.



“Có nhớ không, tôi đã từng nói nếu cậu gạt tôi, tôi sẽ cho cậu chết rất khó coi.” Tiếp đó lại là một đợt đâm rút kịch liệt nữa, “Nợ của chúng ta từ từ sẽ tính hết.”



Nâng eo lên, lay động thắt lưng, lại vùi sâu vào nơi yếu ớt nhất của hắn!



“A. . . . .Ưm. . . . .” Tiếng rên rỉ cơ hồ đã chuyển sang nghẹn ngào, loại đau đớn này như muốn nghiền nát cơ thể, khi thì ở địa ngục, khi thì lên thiên đường, màn tra tấn cứ lặp đi lặp lại liên tục.



“Nào, thả lỏng một chút.” Tư Minh cười, cúi xuống dịu dàng hôn đôi môi đã bị hắn cắn đến tứa máu, máu dây ra cánh môi đỏ tươi toát lên vẻ quyến rũ kinh người. Anh vươn đầu lưỡi liếm nhẹ qua vết máu, tiến lại sát bên tai hắn, thủ thỉ, “Nếu không thả lỏng, thắt lưng cậu sẽ bị gãy thật đấy.” Dứt lời, một đợt “tiến quân” điên cuồng lại ùa tới, Diệp Kính Huy mở to miệng dốc sức thở phì phò.
Là lời từ biệt anh ta để lại cho hắn sau một đêm làm nhục.



Bản thân đã từng dùng câu này để xua đuổi bạn giường không có tình cảm.



Hay lắm, bây giờ tới anh dùng bốn chữ này đáp lại tôi, thật sự là rất hay! Quả nhiên là kẻ làm việc cực kỳ quyết đoán lại hà khắc!



Chẳng qua là chuyện rất đỗi bình thường, có qua có lại, giải quyết ân oán như một cuộc báo thù công bằng.



Nhưng lần này tại sao lại đau đến vậy? Tại sao lại khó chịu đến vậy? Thậm chí ngực cũng thấy nghẹt thở?



Dịu dàng tối qua là màn dối trá anh ta cố ý dựng nên? Chẳng nhẽ đây là vở kịch anh ta diễn chung với Quan Thiên Trạch?



Cơn rét lạnh lan xuống tận lòng bàn chân, ngay cả máu cũng sắp đông đặc lại.



Hiện tại nhớ lại mới thấy những điểm kỳ lạ đều được giải thích rõ ràng. Tư Minh đã từng đến Thanh Đảo thì cớ gì lại muốn đi với hắn lần nữa? Trên đường đi, anh ta luôn điềm nhiên nhắc tới tập đoàn Long Hoa là để dò xét hắn? Quan Thiên Trạch vì sao lại đột nhiên xuất hiện, còn tóm được hắn nhốt vào căn phòng bí mật này? Rồi Tư Minh tới, thừa dịp hắn bị tiêm thuốc mà vần vò hắn, dẫu hắn muốn hận anh cưỡng bức nhưng chẳng biết nên dùng lý do gì, vì sau đó chính hắn đòi quấn quýt lấy anh không rời nửa tấc. . . . . .Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn càng nhợt nhạt hơn, Diệp Kính Huy nắm chặt vai A Tề, lạnh lùng hỏi: “A Tề, nói thật cho anh biết, Quan Thiên Trạch quen Tư Minh ư?!” Thốt xong chữ cuối cùng, hai chân hắn lại run run, bàn tay vịn tường cũng rung lên, “Anh nhớ cậu từng bảo trước đây đã gặp Tư Minh. Căn bản không phải trên TV, mà là gặp anh ta ở chỗ của Quan Thiên Trạch, đúng không?”



A Tề im lặng một lát mới lí nhí đáp: “Vâng, bọn họ quen nhau lâu rồi.”



Dẫu hôm qua bị anh đòi hỏi làm thân thể đau đến tột cùng, cũng thua xa cơn nhức nhối như thể trái tim vừa bị bóp nát vào giờ khắc này.



Từng cơn nhức dội đến liên hồi xé toạc cả lồng ngực, thở cũng khó khăn tới mức thống khổ.



Chữ “vâng” cứ như một gậy giáng thẳng vào đầu hắn, triệt để đập nát phần tình cảm trong lòng hắn.



Hóa ra là thế, Tư Minh, là do tôi xem thường anh.



Anh quen Quan Thiên Trạch? Thì ra các người cấu kết làm chuyện này với nhau!



Uổng công tôi cho rằng tập sơ yếu lý lịch Tiêu Dật làm hoàn hảo không chê vào đâu được, dùng hết mọi thủ đoạn biểu diễn trước mặt anh, ấy vậy mà ở trong mắt anh, chắc cũng chỉ như cảnh một thằng hề nhảy nhót!



Diệp Kính Huy lặng thinh không nói câu nào, đầu ngón tay đang bấu trên vách tường vì dùng sức mà tái xanh, môi cũng bợt bạt chẳng còn chút máu.



Thua, vì động lòng với anh, thua thảm hại, thua không còn một manh giáp!



Một lát sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, dựa người vào tường, bình thản hỏi: “Vì sao hôm ấy ở khách sạn không nói cho anh biết?”



A Tề gục đầu xuống, bả vai run run: “Em nghĩ anh với anh Tư yêu nhau nên mới làm bạn đồng hành, cùng đến đây du lịch. Tuy Quan Thiên Trạch xấu xa nhưng thoạt nhìn anh Tư đối xử với anh rất tốt, em không dám nói, sợ sẽ ảnh hưởng quan hệ của hai người. Em nghĩ các anh là người yêu, ông chủ lại thật lòng thật dạ với anh ta, anh ta có vẻ cũng chân thành, Xin lỗi. . . . . .Em lại sai rồi. . . . . .Em lại sai rồi. . . . .” Tới lúc sau A Tề hầu như đã nức nở ra tiếng, “Không ngờ anh ta cũng vô tình vô nghĩa như Quan Thiên Trạch, tối thiểu lúc ở cùng em hắn rất dịu dàng, nhưng còn anh ta. . . . . . sau khi làm chuyện như thế, lại vứt bỏ anh mà đi mất. . . . . Còn để lại những lời nhắn tổn thương như vậy. . . . .”



Diệp Kính Huy lặng lẽ nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh như ngày thường, ánh mắt lãnh đạm bừng bừng kiêu ngạo, cơ hồ hết thảy mọi chuyện chỉ như cuộc chơi vừa kết thúc — nhưng nào ai hay biết, trái tim hắn đã bị người ấy tàn nhẫn đâm một dao.