Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 38 : Âm mưu (hạ)
Ngày đăng: 21:37 19/04/20
Buổi tối hôm ấy, Diệp Kính Huy uống rượu như hũ chìm.
Hắn ngồi khoanh hai chân trên chiếc thảm mềm màu trắng trong phòng, trước mặt la liệt cơ man “cầu vồng bảy sắc”, bảy thứ chất lỏng đỏ cam vàng lục lam chàm tím ánh lên màu ngọc lưu ly rực rỡ dưới ngọn đèn, cứ nốc hết loại rượu mạnh này qua loại rượu mạnh khác, toàn thân hực lên sức nóng như bị bỏng nhưng tim lại nguội lạnh, lạnh đến thấu xương.
Đột nhiên hồi tưởng khoảng thời gian trước đây khi hắn dùng thân phận MB quen biết Tư Minh, anh từng đến quán chọn hắn, vừa đối ẩm vừa hỏi: “Cậu đã từng uống say chưa?”
Lúc đó hắn cười ám muội, cầm ly rượu mà bảo rằng, “Nếu đây là yêu cầu của anh, tôi sẵn sàng xả thân tiếp quân tử.”
Diệp Kính Huy không trực tiếp trả lời, thực ra đáp án của câu ấy là,
tôi chưa bao giờ uống say
.
Chơi bời trăng hoa ngần ấy năm, cả ngày làm bạn với rượu chè, tửu lượng của hắn càng ngày càng cao, chẳng biết vì sao uống thế nào cũng không say, thi thoảng phiền muộn muốn mượn rượu giải sầu đành bó tay chịu chết, dẫu uống nhiều thế nào, thân thể khó chịu đến đâu, nôn tới mức dạ dày quay cuồng thì đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Vì tỉnh táo nên nỗi phiền muộn càng muốn quên lại càng tăng gấp bội. Hiện giờ cứ hết ly này sang ly khác, uống luôn tay, chất lỏng lạnh lẽo liên tục vọt thẳng từ yết hầu xuống bụng, thân thể hừng hực như đang bị thiêu cháy, dạ dày cuồn cuộn từng cơn lộn mửa, nhưng thần trí vẫn minh mẫn đến lạ. Hắn cảm nhận rõ rệt nỗi đau âm ỉ khi cồn đốt cháy dạ dày, nhói tận tâm can.Diệp Kính Huy với lấy di động gọi vào số Tiêu Dật, chờ thật lâu vẫn chưa thấy ai bắt máy.
Hắn gọi thêm lần nữa, nào ngờ lại chuyển thành “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Hắn nhếch miệng cười, dù sao da mặt cũng dày lắm rồi, bèn lấy điện thoại của hộp đêm gọi đến phòng ngủ của y.
Quả nhiên không bao lâu sau, bên tai vang lên chất giọng điềm đạm của Tiêu Dật: “A lô, xin hỏi ai đầu dây?”
“Tôi đây.” Diệp Kính Huy cười, “Ngay cả Tiêu Dật cũng không dám tiếp cuộc gọi của tôi, sợ tôi lắm à?”
Y trầm mặc một hồi lâu sau, lâu tới nỗi hắn nghĩ chắc y đang muốn cúp máy thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dài não nề.
“Haizz, hôm trước gặp sự cố sao tôi gọi cậu không bắt máy, cậu đã ở đâu?”
“Ra ngoài du lịch nên di động hết pin.”
“Đừng hòng gạt tôi, cuộc gọi được kết nối nhưng không ai nhận, khi ấy cậu đang ở cùng Tư Minh đúng không?”
— Hắn có phải đã ngu xuẩn hết thuốc chữa rồi hay không? Ngốc tới nực cười?
Luôn bảo người động lòng sẽ chết rất thảm để cảnh báo bản thân, nhưng tại sao. . . . .hắn vẫn không ngăn được tình cảm mà đem lòng yêu thương Tư Minh?
Hóa ra cho tới tận giờ khắc này, Tư Minh mới là boss giấu mặt đề ra chủ kiến cho Nam Dao, trong khi hắn và Tiêu Dật chẳng qua chỉ là quân cờ bị anh ta đùa cợt trong lòng bàn tay.
“Ha ha. . . . .Té ra bị người ta trêu cợt lại khổ sở như vậy. . . . . .Ha ha ha. . . . .”
Diệp Kính Huy rũ người nằm trên thảm, trần nhà trắng tinh xoay vòng làm hắn đầu váng mắt hoa, trước mắt hiện lên kỷ niệm xưa kia, khi Tư Minh đứng trên cầu dịu dàng hôn hắn.
Dĩ vãng không dám hồi tưởng đã sớm bị sự thật tàn khốc ở hiện tại xé nát thành từng mảnh nhỏ.
Tựa như nghĩ đến chuyện khôi hài, Diệp Kính Huy phá lên cười tới nỗi lồng ngực đều phập phồng dữ dội, tiếng cười buồn phát ra từ cái đầu gục trước ngực khản đặc, chẳng khác gì tiếng kêu khóc của một con thú nhỏ bị thương.
“Ha ha ha. . . . . . . .Chẳng ngờ ngay cả bố cũng đề phòng Diệp Kính Huy này, ha ha ha ha, mày là con ruột của ông ấy, nếu Quan Thiên Trạch không nhắc thì suýt nữa mày đã quên nhỉ, hợp đồng trong tay mày không hề có bản sao, nếu bố muốn hủy bỏ thì dễ như trở bàn tay. . . . . .Bố đề phòng mày. . . . .Bố đề phòng chính đứa con ruột của mình. . . . . . .Ha ha. . . . .Bố, một nhát đao của bố nhẫn tâm quá. . . . . . .Con vất vả làm nhiều như vậy. . . . .Cuối cùng lại là người làm sai tất cả. . . . . .Con là cái gì. . . . .Con chỉ là công cụ của bố mà thôi, ha ha, hài hước quá, đó là bố ruột của mày đấy, ngay cả bố ruột cũng toan tính với mày. . . . .”
Đáp lại tiếng cười chỉ có mỗi thanh âm nghẹn ngào, giọng cười khàn khàn như thể đang chế nhạo kẻ ngu dại nhất trên đời này, song lại ẩn đầy nỗi bi ai khôn tả. Nói một mạch không dừng để kịp hít thở, giọng khản đi, lệ trào ra từ trong hốc mắt lăn dài hai bên má rơi lên tấm thảm trắng như tuyết.
Tuy nước mắt chảy mãi không ngừng, hắn vẫn cười ha hả — nụ cười chế giễu chính bản thân hắn.
“Còn cả anh em của mày nữa. . . .Ha ha ha ha, trong mắt họ mày là thằng biến thái buồn chán đến độ phải tìm cả người làm tình, còn chụp ảnh, quay phim lưu lại! Họ hổ thẹn vì mày, họ cho rằng nhắc tới mày cũng sợ bẩn miệng, còn mày thì suốt ngày nhớ nhung họ, thằng ngu. . . . . .Mày thầm cố gắng lâu như vậy là vì muốn chỉnh đốn Thiên Vũ tốt hơn, kết quả bị chính bố ruột đâm một đao. . . . .Mày là cái gì. . . . .Chẳng ai thèm tin mày. . . . . .Ha ha, người duy nhất tin tưởng mày là Tiêu Dật cũng bị mày hại cho thân bại danh liệt phải chạy qua Mĩ, ha, một Tiêu Dật luôn luôn phóng khoáng tao nhã, một Tiêu Dật lịch thiệp hào hoa, hiện giờ lại như con chuột sống chui rúc qua ngày. . . . . . . .Toàn thân y đều bị người ta thấy hết, trần truồng quỳ trước mặt mọi người, nào khác gì trai bao hạ lưu nhất trong GV! Ha ha ha, Tiêu Dật nhất định hận mày chết đi được, hận từ trước đến nay quen biết thằng biến thái như mày, ha ha ha. . . . . . . .”“Quan Thiên Trạch, anh thắng, thắng rất ngoạn mục. . . . .Anh biết muốn hủy hoại một người thì biện pháp hiệu quả nhất là phá hết tự tôn và kiêu ngạo của hắn. Huỷ Tiêu Dật trước, kế tiếp là tôi đúng không, gửi phim đến cho bố mẹ tôi, mẹ tôi khẳng định sẽ rất hối hận vì đã sinh ra đứa con như tôi, bà ấy chắc chắn sẽ rất hối hận vì đã ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi khôn lớn. . . . . .Ha ha ha. . . . . .”
Cười hà hà y như gã say bí tỉ phát điên lên, cười nhạo kẻ ngu xuẩn nhất trên đời, hoặc như cười nắc nẻ vì câu chuyện tiếu lâm hài hước nhất, cười tới nỗi thân thể bắt đầu run lẩy bẩy.
Thanh âm khàn khàn khiến người nghe không nhịn được phải lo lắng.
Tiếc thay, không ai hay biết.
Dẫu ở thời điểm chật vật nhất, hắn cũng vẫn đơn thương độc mã, như một con thú hoang nhỏ trốn trong góc phòng tự liếm vết thương, dáng vẻ yếu ớt mãi mãi chẳng ai trông thấy được.