Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 45 : Minh Huy (hạ)
Ngày đăng: 21:37 19/04/20
Lúc Từ Thanh đến nơi, cô nhìn thấy Tư Minh gần như đang quỵ trên mặt đất. Sắc mặt anh trắng bệch, trên má có một vết thương rất đáng sợ, khóe miệng bị rách, ngực ứ đầy những mảng bầm lớn xanh tím! Anh khụy một gối xuống đất, đang ôm ngực ho khan dữ dội, hàng chân mày nhăn tít, tiếng ho nào cũng tràn đầy nỗi thống khổ đau thấu tâm can, máu tươi không ngừng tuôn ra từ khóe môi, nhuộm đỏ cả góc áo sơ mi trắng tinh trước ngực, khiến nó loang ra thành một mảng hồng trông mà tái tê lòng!
Từ Thanh vội vàng chạy lại đỡ anh, cùng người quản gia đi cùng dìu anh lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, cô bình tĩnh nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện!”
“Vâng, cô chủ!” Quản gia cũng bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, ông nhấn chân ga lái như bay về hướng bệnh viện!
Từ Thanh đưa Tư Minh tới bệnh viện gần nhất, trực tiếp chuyển vào phòng cấp cứu.
Trên hành lang bệnh viện, cô đi theo bác sĩ nâng Tư Minh lên giường, vội vã đẩy anh vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng mổ đóng kín ngăn cách người chị đang lo lắng khôn nguôi ở ngoài, cô ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên cửa sáng lên, khoanh hai tay trước ngực mà thấp thỏm đi tới đi lui.
Bị đánh nghiêm trọng tới nỗi xuất huyết bên trong, xem ra nó đơn thương độc mã đi gặp Quan Thiên Trạch. . .
Ngón tay mảnh khảnh bấu mạnh vào lòng bàn tay, cô siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào tường —
Quan Thiên Trạch! Tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!
Hít vào một hơi sâu, Từ Thanh nói với quản gia: “Chú Vu, chuyện Tư Minh bị thương trước tiên đừng nói cho bố biết.”
“Vâng, cô chủ.”
“Bố từng có ơn cứu mạng anh Lưu phải không?”
“Đúng vậy.”
Từ Thanh khẽ nhếch khóe môi, nụ cười trên gương mặt phảng phất chút gì đó như là tàn nhẫn: “Xem ra cũng tới lúc nên lợi dụng ân huệ này rồi.”
Dứt lời, cô lấy di động trong túi ra, ấn một dãy số, không bao lâu sau, có tiếng nói lạnh băng truyền đến từ đầu dây bên kia.“Cô Từ, có việc tìm tôi sao?”
“Anh Lưu, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
“Nói đi.”
“Sử dụng thế lực của anh trừng trị một gã.”
“Ai?”
“Quan-Thiên-Trạch.” Từ Thanh nghiến răng gằn từng chữ một, không ngờ người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.
Thật lâu sau, gã mới bình tĩnh đáp: “Thật áy náy, tôi không thể động vào hắn ta.”
“Tôi sẽ đến trước mộ anh đốt ít tiền giấy.” Diệp Kính Huy vẫn không quay đầu lại, hắn đẩy cửa phòng ra, hỏi, “Xong chưa?”
Tư Minh thở hắt ra: “Được rồi, anh đi tắm đây, em ngủ sớm một chút.”
. . . . . . . .
Diệp Kính Huy ngồi trên ghế xoay trong phòng, ngửa đầu nhìn đèn treo sáng rực trên trần nhà trắng toát, thở nhẹ ra một hơi.
Thật ra suốt một tuần nay Tư Minh đi đâu, hắn cũng không phải thờ ơ chẳng biết gì.
Ngày đầu tiên anh gọi điện bảo sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc em trai, Diệp Kính Huy liền an tâm ngon giấc. Tối hôm sau, hắn lại nghĩ rằng anh sẽ tiếp tục gọi điện, bèn ngồi yên ở phòng đọc sách vừa lên mạng vừa chờ, kết quả đợi đến hừng đông cũng xem như công cốc. Ngày thứ ba hắn ngủ rất sớm, nửa đêm lại bị giật mình bừng tỉnh, một kẻ cô đơn ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, trông thấy hình ảnh lẻ loi của bản thân sẽ thấy sởn gai ốc biết chừng nào. Mặc dù ở Diệp gia có người nhưng hắn không thể trở về, không muốn đối mặt với người bố bị ung thư dạ dày đã triệt để mất niềm tin với hắn. Còn chỗ hộp đêm thì quá náo nhiệt đâm ra phiền hà, huống chi TV trong căn phòng đó từng chiếu hình ảnh khiến hắn không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa. Ngẫm nghĩ một hồi, quả thật không còn nơi nào để đi, chỉ có cách tiếp tục chờ ở đây. Một người chờ đợi trong căn biệt thự được gọi là “nhà”, lúc đi loanh quanh sẽ nghe tiếng bước chân vọng lại, khi đó mới biết nơi này trống trải đến dường nào.
Qua ngày thứ tư thì hắn đã rỗi đến mức nhàm chán, bèn bắt tay vào tìm kiếm sơ hở trong bản hợp đồng ba phương, kể từ ngày ký kết tới nay, danh sách thành viên tham dự đều được liệt kê đầy đủ, hắn ngồi tra suốt một buổi tối, rốt cuộc cũng sáng tỏ. Ngày thứ năm, Diệp Kính Huy liên lạc với Lương Bình để bàn bạc đối sách.
Qua ngày thứ sáu thì Tư Minh vẫn chưa quay về, hắn nảy sinh nghi ngờ bèn chạy đến trường phổ thông Bình Dương xem thử, khoảnh khắc trông thấy Tư Kiệt vui vẻ tan học, lòng hắn rét lạnh.
Chẳng phải anh ta nói em trai nằm trong bệnh viện cần trông nom sao, suốt một tuần như thể bốc hơi khỏi thế gian này, kết quả lý do biến mất lại là giả?
Tuy bị anh lừa gạt nhiều lần đã thành thói quen, cũng căn bản không quan tâm anh đã đi đâu, nhưng vào giây phút đó, hắn vẫn cảm thấy bị tổn thương vô cùng.
Dẫu làm người yêu chỉ là giả vờ, nhưng mất tích lâu như vậy cũng nên bịa ra một lời dối trá khó vạch trần chứ. Anh khinh tôi là thằng ngu sao, hay anh vốn không cần có người ở trong ngôi nhà tồi tệ kia chờ anh trở về?
Diệp Kính Huy nhếch môi cười khẽ, thi thoảng cảm thấy hai người họ đều là kẻ thần kinh, rõ ràng nghi kỵ và oán hận lẫn nhau nhiều như thế, lại bày trò giả làm người yêu, từ ở xa chuyển thành sống chung, cả ngày cứ mắt này trừng mắt nọ, càng nhìn càng chướng, nói chuyện cũng y như cầm súng vung gậy, đâm tới đâm lui ai cũng bị thương, còn không bằng trực tiếp đối mặt nhau đánh một trận sống mái rõ ràng.Nhưng thật sự mà nói, lúc chuyển nhà vẫn có một chút vui sướng âm ỉ trong lòng, dẫu sao sống đến từng này tuổi rồi, chưa từng có ai đồng ý ở chung với hắn, còn xem nơi đó là “nhà của chúng ta“, Diệp Kính Huy cảm thấy từ “nhà” này rất đáng ngạc nhiên. Lúc chỉ huy nhân viên công ty vận chuyển sửa sang lại nội thất vào buổi chiều hôm ấy, hắn đã cảm thấy sự ấm áp khó tả len lỏi trong lòng mình, sắp xếp được một ngôi nhà gọn gàng cũng coi như vừa đạt được thành tích nào đấy.
Hắn đã khờ khạo tới nỗi tự khinh bỉ chính mình rồi.
Lúc anh không về thì lo lắng khôn nguôi, khi biết bị anh dối gạt lại có thể đau khổ?
Đủ rồi!
Diệp Kính Huy khinh bỉ xé nát xấp tài liệu đặt trên bàn thành từng mảnh nhỏ, ném vào sọt rác.
Ảnh chụp trên mớ tư liệu bị xé vụn dường như là hình một đôi nam nữ đang ngồi tán gẫu vui vẻ trong quán cà phê, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông kia lóe lên chút tán dương, còn người phụ nữ có vóc dáng thon thả, mái tóc đen óng xõa dài sau lưng, lúc cười rộ lên rất phong cách.
Ảnh được chụp vào ngày hôm qua, chính là ngày hắn lo lắng anh xảy ra chuyện nên đã chạy tới trường phổ thông Bình Dương tìm Tư Kiệt, tình cờ tận mắt trông thấy cảnh tượng ấy khi đi ngang qua quán cà phê.
Người phụ nữ ngồi đối diện Tư Minh là người Diệp Kính Huy quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn, bởi lẽ họ đã từng tranh cãi kịch liệt trên bàn bàn đàm phán vì giá bán của Nhân Thông, từ giảm 10% xuống 20%, cô ta còn ngợi khen hắn ép giá thật lợi hại.
— Dương Lăng.