Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 5 : Biến động bất ngờ (thượng)

Ngày đăng: 21:36 19/04/20


Mới sáng sớm đã nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy hai chữ “Tiêu Dật” to oành trên màn hình, Diệp Kính Huy bật cười cố tình không trả lời, xoay người vào phòng tắm.



Sau khi ngâm mình đủ nửa giờ, hắn mới tiếp cuộc điện thoại cố chấp theo kiểu “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” kia.



“A lô, xin hỏi là ai?” Khóe miệng Diệp Kính Huy lộ ra ý cười.



“Rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại?” Đầu kia truyền đến giọng nói dịu dàng nhuốm chút bất đắc dĩ, “A Huy, mấy ngày nay tôi rất bận, mới vừa thấy tin nhắn MSN cậu để lại. Về nước rồi à?”



“Cậu là ai?”



“Tiêu Dật.”



“Hử, Tiêu Dật nào?”



“. . . . . . Người ngủ giường đối diện hồi đại học với cậu. Cậu quen mấy Tiêu Dật?”



“Í, thì ra tôi đã từng học đại học, là người có văn hóa nhỉ.” Diệp Kính Huy đổi di động qua tay trái, trong thanh âm mang theo một tia trêu tức, “Hiện giờ lớn tuổi, đầu óc người già cả không linh lợi lắm. Lặp lại lần nữa, cậu là ai?”



Tiêu Dật yên lặng một lát, y hạ giọng hỏi: “Diệp Kính Huy, cơn giận khi phải rời giường của cậu tiêu hết chưa?”“Còn một chút.” Hắn nhếch khóe môi, “Nói đi, chuyện gì.”



“Tôi về nước.”



“Hửm, luyến tiếc non sông xinh đẹp này?” Ngắm nhìn ảnh chụp lịch lãm của Tiêu Dật trên báo, nét cười của Diệp Kính Huy càng ngày càng đậm, “Hay là sợ tôi cô đơn nên cố ý trở về thăm tôi vậy?”



“Ha ha, đương nhiên là tới thăm cậu rồi, một ngày không thấy như cách ba thu vậy.”



Cơn thịnh nộ khi phải thức giấc của Diệp Kính Huy cuối cùng cũng tan hết, hắn giương mắt nhìn đồng hồ: “Được rồi, không đùa với cậu nữa. Đêm nay tôi rảnh, tám giờ đến thẳng quán bar Crazy đi, phòng VIP số 1 lầu ba, nể mặt mũi là bạn học nhiều năm, tôi có thể giảm 10% giá cho cậu.”



“Giọng điệu cậu sao giống ngưu lang



đang gạ gẫm khách vậy?”



“Sai rồi, tôi không phải ngưu lang.” Hắn khẽ nhếch khóe miệng, “Mà là người kinh doanh ngưu lang.”



. . . . . .



Phòng VIP ở lầu ba trong quán bar Crazy, khác hẳn với sự huyên náo chốn đại sảnh lầu một, nơi này vô cùng yên tĩnh. Phòng 1 nằm cuối hành lang, là gian phòng chỉ thuộc về ông chủ Diệp Kính Huy, hết sức bí ẩn.



“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, một cậu nhóc đang khoanh hai tay trước ngực tựa vào tường, thấy Tiêu Dật liền mỉm cười: “Anh Tiêu, ông chủ chờ anh đã lâu.” Dứt lời, ngón tay thon dài kẹp lấy một tấm thẻ vàng, tự nhiên chuyển qua tay y rồi xoay người tránh ra.



Tiêu Dật nhìn theo bóng lưng cậu, bỗng nhiên cảm thấy chú nhóc này thật giống A Tề, chỉ là đôi mắt không sáng bằng cậu ta.




Trầm mặc thật lâu sau, Tiêu Dật gật đầu, bình tĩnh nhận xét: “Cậu thật vô tình, ngay cả tôi cũng lợi dụng.”



Diệp Kính Huy cười tủm tỉm nói: “Anh em tốt sòng phẳng với nhau, huống chi tôi với cậu căn bản chưa từng ‘hôn’.”



Hắn nói xong thì đê tiện bổ nhào lại gần, “Nếu không, chúng ta lại tiến thêm bước nữa, hôn một lần thử xem?”



Cơ mặt của Tiêu Dật bắt đầu run rẩy mãnh liệt.



“Đừng sợ, tôi sẽ cố gắng dịu dàng.” Gương mặt Diệp Kính Huy đầy vẻ gian ác, môi cũng tiếp cận càng ngày càng gần.



Thời điểm sắp tiếp xúc với đôi môi cứng ngắc của Tiêu Dật, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.



Tiêu Dật trợn trắng mắt, đẩy gã Diệp Kính Huy muốn “động dục” đang ngẩn người ra xa một thước, bình tĩnh nói: “Giỡn đủ chưa, tiếp điện thoại kìa.”



Hắn nhún vai rồi rời giường cầm ống nghe.



“Chuyện gì vậy Chú Chung?”



“Ông chủ, ngài Tư đến.”



Khóe miệng Diệp Kính Huy nhếch nhẹ: “Đã biết.”



Tiêu Dật nghi hoặc: “Ngài Tư nào?”Hắn quay đầu lại nháy mắt mấy cái: “Giám đốc tập đoàn Đông Thành, Tư Minh, người cậu thích nhất chứ ai.”



Tiêu Dật hít khí: “Sao cậu quen anh ta?”



“Bởi anh ta mà thắt lưng tôi đau ba ngày nay.” Diệp Kính Huy mỉm cười, “Không đùa giỡn anh ta, chẳng phải có lỗi với thắt lưng tôi lắm sao?”



“Anh ta là người cậu có thể trêu chọc sao?” Tiêu Dật cười, “Cẩn thận ‘mất cả chì lẫn chài’ đó.”



“Nhổ râu bên mép hổ mới thú vị, trêu con thỏ thì có gì vui, đúng không.”



“. . . . . . Cậu là tên điên.” Tiêu Dật bất đắc dĩ thở dài, “Một ngày nào đó sẽ có người trị cậu.”



Diệp Kính Huy mỉm cười: “Đáng tiếc, tôi chỉ thích trị người khác.”



Đoạn, hắn thuận tay bấm đường dây điện thoại trong nội tuyến: “Chú Chung, dặn dò xuống dưới không ai được gọi tôi là ông chủ, nếu không roi phục vụ.”



“Vâng!”