Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 52 : Ân oán
Ngày đăng: 21:37 19/04/20
Tư Minh đi rồi, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Diệp Kính Huy trở thành người quản lý cao nhất của Thiên Vũ, dần dần tập được thói quen đi làm và tan tầm đúng giờ.
Từ khu nhà Lưu Hoa ở ngoại ô phía tây đến trung tâm thành phố mất nửa tiếng chạy xe. Trước đây đều là Tư Minh cầm lái, Diệp Kính Huy chỉ việc ngồi ở ghế phó lái ngáp ngắn ngáp dài, thường xuyên ngủ quên, đôi khi còn mơ tiếp giấc mộng dang dở ngày hôm qua, mỗi lần mở mắt ra đã thấy công ty ngay trước mặt.
Bây giờ hắn lại tự mình lái xe, cảm thấy đoạn đường này sao mà dài thế.
Có lẽ do kỹ thuật lái xe quá tệ, lúc còn ở đoạn cao tốc từ ngoại ô phía tây hướng về nội thành, hắn có thể an tâm đi thẳng, nhưng vừa vào trung tâm gặp phải cảnh xe cộ tấp nập như nêm, khắp nơi đều là ngã tư, cứ đến ngã tư là có đèn đỏ, Diệp Kính Huy rẽ tới rẽ lui nên thường đi nhầm đường, thi thoảng còn không kịp thắng lại mà đụng vào rào chắn; đi đường hay mất hết cả hồn vía, mồ hôi đầm đìa. Sau đó hắn đành mướn một tài xế riêng chở mình đi làm, hắn ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là vẫn không cách nào ngủ thiếp đi trên xe.Diệp Kính Văn về nước, làm việc trong khoa ngoại thần kinh của bệnh viện nhân dân tốt nhất thành phố.
Có một lần nọ Diệp Kính Huy tới bệnh viện thăm cậu ta, tình cờ nghe được nhóm y tá trẻ tuổi bàn luận trên hành lang, họ bảo bác sĩ Diệp thật sự là một người phi thường, chủ nhiệm bị điều đi, phó chủ nhiệm thăng chức, vị trí phó chủ nhiệm bỏ trống chắc chắn sẽ thuộc về cậu ta. Quả nhiên không bao lâu sau, dựa vào mấy bài luận văn được đăng trên tập san quốc tế, Diệp Kính Văn tuổi hãy còn trẻ đã nhận chức phó chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh.
Diệp Kính Huy ngồi trong văn phòng ở bệnh viện, trông thấy Diệp Kính Văn mặc áo blouse trắng, mặt mày nghiêm túc lật xem bệnh án, hắn mỉm cười.
Anh cả có sự nghiệp thành công, em út cũng đã trưởng thành, điều tiếc nuối duy nhất là cả ba anh em vẫn còn độc thân, tuy trong mắt mọi người bọn họ là đàn ông độc thân ưu tú, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, dẫu vẻ ngoài đẹp đẽ đến đâu, hình tượng phóng khoáng thế nào, trong lòng vẫn luôn có một nút thắt mãi không gỡ được, những vết sẹo mãi chưa kết vảy.
“Cậu và Lâm Vi sao rồi?” Diệp Kính Huy cười hỏi.
Diệp Kính Văn đứng đối diện nhướng mày: “Em dọn qua sống chung với cậu ấy, dùng chiêu ‘chết cũng làm bạch tuộc’ với cậu ấy hẳn sẽ có hiệu quả.”
Diệp Kính Huy chậc lưỡi nhận xét: “Da mặt dày quá ha.”
“Còn chẳng phải do anh dạy?” Diệp Kính Văn cười, “À phải rồi, sao sau khi về nước em không gặp anh chàng họ Tư kia.”
Diệp Kính Huy khựng lại: “Anh cũng lâu rồi chưa gặp anh ta.”
Thấy Diệp Kính Huy nom có vẻ không muốn nhắc đến, đề tài lập tức chấm dứt, Diệp Kính Văn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Em phải đi kiểm tra phòng.”
“Ừ, anh cũng có buổi họp, tới trưa cùng ăn cơm đi.”
Từ bệnh viện đi hết hai con phố là đến trụ sở của tập đoàn Thiên Vũ.
Quảng trường thoảng cái se se lạnh của buổi sớm tinh mơ, ánh nắng trải trên nền đường những mảng sáng vàng nho nhỏ.
Diệp Kính Huy đi xuyên qua quảng trường Thời Đại, bước vào thang máy lên phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.
Đứng trước cửa sổ sát đất lớn ngắm nhìn cảnh bên ngoài, ở đằng xa có một tòa nhà đỉnh nhọn màu xám bạc, là tập đoàn Minh Huy của Tư Minh, vốn từng là trụ sở chính của tập đoàn Nam Dao. Bây giờ đứng nhìn từ xa, chỉ có thể trông thấy một góc nhỏ mà thôi. Thế nhưng mỗi khi ngắm cảnh, ánh mắt hắn vẫn không kiềm nổi cứ dừng trên một góc nhỏ ấy.
Dù biết khoảng cách của cả hai rất xa, thật nhiều vật ngăn trở, hắn vẫn không thể thôi nhìn về nơi có người đó.
Điện thoại trên bàn réo vang inh ỏi, Diệp Kính Huy ấn nút nghe, giọng nói lanh lảnh của cô thư ký vang lên.
“Chủ tịch Diệp, sau khi phiên giao dịch chứng khoán hôm nay bắt đầu, cổ phiếu của tập đoàn Minh Huy đã giảm ba điểm.”
Diệp Kính Huy quay đầu lại, ngồi xuống ghế xoay: “Gần đây bọn họ đang làm những gì?”
“Quyền phát triển game Mộng giang hồ bị cướp, đấu giá giành quyền làm đại lý cho game online RF cũng mất trong tay kẻ khác, không biết tập đoàn Minh Huy sao lại như thế, dạo này gặp bất lợi dồn dập, thậm chí lòng tin của khách hàng và cổ đông bắt đầu dao động, vì vậy cổ phiếu giảm liên tục.”Diệp Kính Huy ngừng một chốc: “Tôi biết rồi, tiếp tục chú ý đi.”
Sau khi cúp điện thoại, đôi mày của Diệp Kính Huy nhíu tít lại. Dạo gần đây liên tiếp thất bại trong kinh doanh không giống tác phong nhất quán của Tư Minh. Anh ta làm việc rất mạnh dạn và quyết đoán, luôn có chỗ đứng khó đánh bại trên thương trường, hiện giờ tại sao ngay cả quyền phát triển game và quyền làm đại lý cỏn con như thế cũng bị cướp mất? Diệp Kính Huy mở máy tính ra xem tin tức về buổi đấu giá, người đại diện tập đoàn Minh Huy phạm rất nhiều lỗi sơ đẳng không nên phạm.
— Rốt cuộc Tư Minh đang làm gì vậy? Cơ hồ là do không yên lòng, hắn hoàn toàn lâm vào trạng thái bần thần.
Đương nhiên Diệp Kính Huy sẽ không chủ động đi giúp đỡ anh, tuy vẫn giữ thái độ bàng quan, hắn vẫn rất lo lắng.
Điện thoại trên bàn lại kêu vang, Diệp Kính Huy cầm ống nghe, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
“Chủ tịch Diệp, có cô Vu muốn gặp anh, bảo là được anh Tư ủy thác đến bàn việc với anh.”
Diệp Kính Huy im lặng một hồi mới đáp: “Mời cô ta vào đi.”
Chốc lát sau, một cô gái hẵng còn rất trẻ xuất hiện. Vóc dáng thon thả, mái tóc dài buộc gọn trên đầu, vận váy văn phòng gọn gàng, cô mỉm cười ngồi đối diện Diệp Kính Huy, lịch sự nói: “Chào chủ tịch Diệp, tôi là Vu Na, người đại điện được anh Tư ủy thác đến gặp anh, đây là danh thiếp của tôi.”
Diệp Kính Huy nhận danh thiếp, thuận tay đặt lên bàn, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cô Vu, tôi chỉ có năm phút.”
“Tôi sẽ không làm phiền anh lâu đâu.” Vu Na mỉm cười, cô vào thẳng vấn đề, “Ý của anh Tư là sắp tới anh ấy sẽ bán toàn bộ cổ phiếu Thiên Vũ đang sở hữu, nếu chủ tịch Diệp muốn lấy lại 49% lúc trước bị Nam Dao mua, anh ấy có thể ưu tiên bán cho anh.”
Bán cổ phiếu ngay lúc này? Phá tường đông đắp tường tây, rút vốn đầu tư ở bên hắn để bổ sung vào số lỗ của tập đoàn Minh Huy?
Anh ta quả nhiên là người làm ăn khôn khéo và vô tình nhất, biết rõ hiện tại bán phá giá số cổ phiếu này đối với một tập đoàn vừa khôi phục sự sống như Thiên Vũ có ảnh hưởng lớn bao nhiêu.
Khóe miệng Diệp Kính Huy vẽ thành một nét cười lạnh: “Đầu tiên thay tôi cảm ơn anh ta về việc ‘ưu tiên’.” Dừng một chốc, hắn nhướng mày, điềm tĩnh nói: “Nói thử anh ta ra giá bao nhiêu.”
“Anh ấy nói cho anh giá ưu đãi, 28.5.”
“28, thêm một điểm tôi không mua.”
“28.5, anh Tư nói ít một điểm anh ấy cũng không bán.”
Yên lặng một lúc sau.
Diệp Kính Huy nhún vai: “Anh ta không định nhượng bộ?”
“Vậy tại sao chủ tịch Diệp không lùi một bước?”
Diệp Kính Huy kiềm nén cơn giận đang chực trào: “Mời cô Vu về cho.”
“Nếu đã vậy, số cổ phiếu kia chúng tôi đành phải xử lý theo cách khác.”
Chờ cô đi rồi, Diệp Kính Huy mới dùng khăn tay lau mồ hôi trong lòng bàn tay.Bây giờ Tư Minh có thể thản nhiên xem hắn là đối thủ trên thương trường, không hề nương tay chút nào, có lẽ đây mới thực sự là bản chất của anh ta.
Nhớ tới sự dịu dàng trong dĩ vãng của anh, Diệp Kính Huy cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
. . . .
Đến tối hắn lại về ngôi nhà kia, khu dân cư ở ngoại ô phía tây được điểm tô rất lộng lẫy, nhìn đâu cũng thấy màu xanh tốt tươi tràn đầy sức sống.
Diệp Kính Huy mở cửa đi vào nhà, phòng ốc vắng vẻ vọng lại tiếng bước chân của hắn, chú mèo con trắng thấy chủ nhân đã về bèn vui mừng chạy lại định nhảy bổ vào lòng Diệp Kính Huy, lại bị hắn tóm lấy ném lên sô pha.
— Tại sao đoạn phim đó lại rơi vào tay Quan Thiên Trạch?
Vì rất coi trọng người bạn như Tiêu Dật nên hắn cất đoạn phim đó hết sức cẩn thận, trên đời này chỉ có hắn và Tiêu Dật lưu giữ. Tại sao đoạn phim đột nhiên bị công bố? Chẳng lẽ ngoại trừ A Tề, bên hắn vẫn còn nội gián?
Bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, Diệp Kính Huy gọi vào đường điện thoại nội bộ, bình tĩnh hỏi: “Chú Chung, chú ngủ chưa?”
Đầu dây bên kia trả lời: “Ông chủ, hiện tại mới mười giờ thôi, đang là ‘khoảnh khắc điên cuồng’ của quán, cậu muốn xuống đây xem không?”
“Không cần.”
Cúp điện thoại xong, hắn lại bấm số A Tề đưa lúc ở Thanh Đảo, tiếng tút tút vang lên thật lâu sau mới có người bắt máy, là một giọng nữ: “Chào bạn, đây là công ty du lịch Tân Tinh, chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Diệp Kính Huy hỏi: “Công ty cô có người nào tên là ‘Tề Thu’ không?”
“À, A Tề đã nghỉ việc lâu rồi.”
“Khi nào?”
“Ba tháng trước.”
Ba tháng trước?
Là thời điểm hắn đến Thanh Đảo du lịch, sau đó không liên lạc với A Tề, tại sao cậu ta lại xin nghỉ việc?
Rất nhiều chuyện không suy xét kỹ càng, hắn loáng thoáng cảm thấy sẽ có một sợi dây sẽ xâu chuỗi tất cả sự việc lại với nhau, cơ hồ hắn đã sa vào một cái lưới thật lớn, một âm mưu đã được bày bố tỉ mỉ từ lâu.
. . .
Một đêm khó ngủ, khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch vào sáng hôm sau, Diệp Kính Huy gọi điện cho Vu Na.
“Cô Vu, tôi đã chuẩn bị đủ tiền rồi, cô đem cổ phiếu đến đây, chúng ta trực tiếp giao dịch.”
Đầu dây bên kia im lặng một chốc, đoạn cô thản nhiên trả lời: “Xin lỗi chủ tịch Diệp, cổ phiếu anh Tư đang nắm giữ đã được bán hết vào sáng nay.”
“Cái gì?!” Diệp Kính Huy kinh hoàng khi nghe tin này, chốc lát sau, hắn mới lạnh lùng hỏi, “Chẳng phải cô nói trước 12 giờ sáng nay sao?”
“Đối phương ra giá 33, mua hết một lần. Ai cũng là người làm ăn, đương nhiên phải chọn giá cao. Xin lỗi chủ tịch Diệp.”
Trầm mặc một lúc, Diệp Kính Huy mệt mỏi cất tiếng, “Anh ta bán cho ai?”
“Thông tin kinh doanh là bí mật nên tôi không tiện nói ra, chủ tịch Diệp, anh hãy trực tiếp liên lạc với anh Tư đi.”Diệp Kính Huy cúp điện thoại.
Hắn tìm số của Tư Minh trong di động, ấn nút gọi, nhưng lại nghe thấy: “Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được.”
Khá lắm. Hắn khổ cực đi tìm bạn bè người thân vay tiền, bán hết cổ phiếu và bất động sản đang sở hữu, đến khi vất vả lắm mới kiếm đủ tiền, anh ta lại dùng một câu duy nhất “bán hết rồi” để đuổi hắn đi. Khóe miệng Diệp Kính Huy nhếch lên một nụ cười giễu, thương trường như chiến trường, lại hy vọng gì cái gọi là “tình nghĩa”? Huống chi giữa hắn và anh đã có quá nhiều ký ức không mấy tốt đẹp.
. . .
Tối hôm ấy, mẹ hắn gọi đến, thân thiết bảo: “Con về nhà ăn cơm đi.”
Bỗng nhớ ra kể từ lúc ba mất, hắn bận rộn lo chuyện của Thiên Vũ, rất ít dịp về nhà thăm bà, Diệp Kính Huy cũng không hỏi nhiều mà đồng ý ngay.
Trên đường về nhà, hắn ghé qua cửa hàng mua cho mẹ một chiếc vòng ngọc thạch, dù sao hiện giờ nhiều tiền như vậy cũng chưa có chỗ tiêu, vả lại từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn đi mua đồ tặng người khác, tiện tay mua cái máy chơi game cho Tiểu Khiêm, mua quà cưới cho Diệp Kính Văn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể thiếu phần anh cả, thế là hắn chọn cà vạt cho anh, cũng mua cho mình đôi giày.
Nhìn thẻ thiếu đi một con số lẻ, Diệp Kính Huy cười khổ.
— Chẳng biết ba ở trên trời linh thiêng, liệu có trách đứa con này quá vô dụng không? Sau khi ông đi, ngay cả gia nghiệp cũng không giữ nổi.
Lúc bước vào nhà, bàn ăn bày đầy ứ món ngon, mẹ mỉm cười ngồi bên bàn, anh cả và Tiểu Khiêm cũng có mặt.
Diệp Kính Huy đi vào, nhún vai nói: “Mẹ không cần vất vả vậy đâu, cả bàn đồ ăn thế này thì dù chúng ta có là heo cũng không ăn hết.”
Văn Tích Tuệ cười, lườm hắn rồi xoay người đi vào bếp.
Tiểu Khiêm chớp mắt: “Chú ba nói chuyện cứ thích đâm chọt thôi, đầu lưỡi không đau sao ạ?”
Nhóc ta lập tức bị Diệp Kính Huy bộp cho một cái: “Còn chưa tới phiên nhóc tì quan tâm.”
Một hồi sau, chuông cửa vang lên.
Người đến là Diệp Kính Văn và Lâm Vi, ai cũng ôm cả đống bao lớn bao nhỏ.
Diệp Kính Huy híp mắt cười: “Hiếm thấy ha, cậu lại dẫn Lâm Vi tới nhà chúng ta, đây xem như là lễ gặp mặt?”
Diệp Kính Văn trừng hắn, nắm tay Lâm Vi đến trước mặt anh cả, giới thiệu: “Đây là anh hai của anh, em chưa từng gặp.”
Diệp Kính Hy gật đầu: “Chào cậu, Lâm Vi.”
“Chào anh.”
Bắt tay nhau xem như chào hỏi, Diệp Kính Văn lấy ra hai gói quà to đưa cho hai người anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Diệp Kính Huy ngẩn người, đoạn hắn mỉm cười, hóa ra mẹ gọi mọi người về nhà là muốn tổ chức sinh nhật cho hắn và anh hai.
Đã lâu lắm rồi chưa được mừng sinh nhật với gia đình, bữa cơm sum họp trong mơ rốt cuộc cũng trở thành hiện thực.
Năm người ngồi quanh bàn, thiếu ba, nhưng thêm Lâm Vi. Có lẽ ba trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng lắm, mối tình giữa hai người đã từng bị ông phá hủy nhờ lời trăng trối lúc qua đời mà gương vỡ lại lành.
Em trai và người yêu có cơ hội trở về bên nhau vì họ chia tay vốn chỉ do hiểu lầm.
Còn hắn và Tư Minh ư, đối chọi lẫn nhau, thương tổn lẫn nhau, cuối cùng là hắn tự tay bóp nát sự tín nhiệm của anh, căn bản không thể trách người khác.
Nếu trước đây có thể rũ bỏ lòng kiêu ngạo, quên đi những chuyện quá khứ, có lẽ bây giờ hắn và anh vẫn ở bên cạnh nhau.
Song vì tình yêu mà phải để bản thân chịu uất ức, người đó không phải Diệp Kính Huy. Diệp Kính Huy luôn luôn là kẻ cao ngạo, dẫu cuối cùng là hắn trở mặt trước, nhưng vẫn tốt hơn phải miễn cưỡng chính mình.
Chí ít nội tâm hắn cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi.