Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 54 :

Ngày đăng: 21:37 19/04/20


Diệp Kính Huy hít một hơi thật sâu “Ý của em nói, là Tư Kiệt sao?”



Là đứa em trai mà Tư Minh hết mực thương yêu? Là học sinh trung học nhìn rất đáng yêu đơn thuần đó sao?



Diệp Kính Hy bình tĩnh nói “Nếu vậy, thì cái tin Tư Kiệt bị Quan Đông Trạch bắt giam, chỉ là bọn họ bày trò mà thôi”



“Ngày em quay trở về nước, cũng là lúc Tư Minh lái xe ra sân bay để đón em trai của anh ấy, em và Tư Minh bị đâm xe vào nhau tại sân bay, điều đó không thể nào là trùng hợp được, có lẽ chuyện đó cũng đã được sắp đặt trước”



Diệp Kính Huy nói xong, suy nghĩ càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.



“Em và Tư Minh gặp nhau lần thứ hai là tại quán bar Crazy, Tư Minh lúc đó có cuộc họp rất quan trọng, làm sao mà rảnh tới nỗi bước vào quán bar ầm ĩ để làm gì? Thì ra lúc đó, là Tư Kiệt cố ý kéo anh ấy tới quán bar để cho em và anh ấy gặp nhau”



Vậy là ngay từ đầu, đã có kẻ sắp đặt hết tất cả, khiến cho hai người tưởng như tình cờ mà gặp mặt.



“Sau đó thì, bọn chúng cứ theo kịch bản mà làm, từng bước một điều khiển em và Tư Minh trên một bàn cờ, khiến cho bọn em đấu đá sống chết với nhau, còn chúng chỉ việc ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, chờ cho bọn em đấu đá nhau đủ rồi thì quăng một mẻ lưới bắt hết”



Diệp Kính Huy nói xong, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của mình, dựa lưng vào ghế sa lon.



Diệp Kính Văn nhìn hắn một cái, lại nói “Nếu như đúng như những gì chúng ta đoán ra, thì bốn người con nhà họ Tạ bị mất tích ấy, đều có tên đệm là Tiêu, vậy Quan Đông Trạch là Tạ Tiêu Trạch, Tang Du là Tạ Tiêu Du, Tư Kiệt là Tạ Tiêu Kiệt, vậy người còn lại là ai?”



Trầm mặc một lát sau, Diệp Kính Huy mới nói “Có thể đã có quan hệ với tổ chức mafia, nếu không thì Quan Đông Trạch không thể nào nhập cư trái phép thành công được, mỗi lần xuất cảnh đều không có ghi chép gì về hắn ta”



Diệp Kính Hy bình tĩnh nói “Nếu chuyện đó là thật, bọn họ sáu năm về trước đã tỉ mỉ lên kế hoạch, muốn khiến cho Diệp gia chúng ta tan cửa nát nhà, ý định này, chắc chắc bọn họ sẽ không từ bỏ. Mục đích của họ chính là, không phải muốn chúng ta chết, mà muốn chúng ta phải thống khổ, phải sống không bằng chết” Kính Hy hơi dừng lại, rồi lại nói “Chúng ta nên có phương án chuẩn bị”



Lâm Vi dắt Diệp Khiêm vào thư phòng ngồi chơi, chờ cho Diệp Khiêm ngủ rồi mới xoay người đi ra ngoài.



Ba anh em họ cùng mẹ ngồi trầm mặc ở trên ghế, không ai nói câu nào, anh hai thậm chí đã châm thuốc lá, nhưng không hút, khiến cho khói không ngừng toả ra, tàn thuốc rơi xuống.



Lâm Vi ngồi cạnh Diệp Kính Văn, mở miệng nói “Kì thực có một chuyện, em cảm thấy cũng có chút liên quan tới việc này” Lâm Vi dừng một lúc “Kính Văn em còn nhớ, em trai của anh đã từng gặp tai nạn giao thông một lần”



“Em nhớ” Diệp Kính Văn hơi cúi đầu, ánh mắt có chút hối lỗi.



Vào khoảng thời gian Diệp Trí Viễn ép Diệp – Lâm hai người phải chia tay, Lâm Vi chịu nhiều áp lực từ phía ông ấy, lại nhận tin em trai mình gặp tai nạn giao thông, rốt cuộc chịu không nổi đành phải đồng ý chia tay với cậu.



“Em trai em là do bị người khác cố tình đâm, người ấy rất giống như uống rượu say, theo như những gì mà em trai em kể lại, chiếc xe thể thao đó màu đỏ, biển số xe là BC91222”



Trong nháy mắt, Diệp Kính Văn và Diệp Kính Huy liếc nhìn nhau, sắc mặt càng trở nên trầm mặc hơn.



“Đó là xe của anh” Hắn thản nhiên nói “Kỹ thuật lái xe của anh rất tồi, nhưng mà lúc em trai của em gặp phải tai nạn giao thông, anh đang ở nước ngoài”



Lâm Vi gật đầu nói “Em đương nhiên tin anh, khi em trai em gặp chuyện anh đã quan tâm tới nó rất nhiều. Xem ra, là có người cố ý hãm hại, muốn em hiểu lầm chính anh đã đâm phải em trai em, như vậy, khi ấy em sẽ không thể nào quay lại với Kính Văn được”



Nói tới đây, tất cả mọi người đều im lặng.



Không khí trong phòng càng lúc càng khiến cho người ta cảm thấy khó thở.



Sự việc xảy ra vào năm đó hoàn toàn không phải là do cố ý, nhưng bất luận là như nào, cha của họ cũng phải chịu lấy trách nhiệm. Ba người con nhà họ Tạ tuổi còn nhỏ mà đã phải tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình nhảy lầu tự tử, thù hận khắc cốt ghi tâm này đã khiến cho họ nhẫn nại nhiều năm trời, không từ thủ đoạn nào để có thể huỷ diệt được toàn bộ nhà họ Diệp.



Nhưng phá sản thì đã là gì, phá sản rồi còn có thể gây dựng lại được. Họ chính là muốn tra tấn tinh thần của từng người một, đó mới chính là thủ đoạn trả thù tốt nhất !



Nếu như lúc đó em trai của Lâm Vi mà bị đâm chết, chẳng những Kính Văn và Lâm Vi không thể quay lại với nhau, mà Diệp Kính Văn và Diệp Kính Huy cũng sẽ vì chuyện đó mà trở mặt, tình cảm anh em một nhà bị phá hỏng!


“Di chúc?” Anh ta chẳng lẽ đã dự đoán trước được cái chết của mình nên mới một mình đi tới New York để lập di chúc? Diệp Kính Huy nghĩ tới đây liền cảm thấy đầu mình nóng cả lên.



Gương mặt Từ Thanh chẳng có chút thay đổi gì “Khi nó nhận được cuộc gọi từ điện thoại của tôi do anh Thành gọi tới, liền sớm dự đoán được, lúc ấy, là một đi không trở về”



“Cho nên nó mới lần cuối cùng cậu tham gia trò chơi trả thù, sau đó thì lấy cớ mà ra đi. Kì thực lúc đó nó luôn chờ cậu sẽ thu tay lại, nhưng cậu lại hết lần này tới lần khác làm cho trái tim nó lạnh giá, cậu muốn nó mệt mỏi vì tài chính, nhưng nó còn mệt mỏi vì cậu hơn rất nhiều. Nếu như lúc đó cậu thu tay lại, có lẽ nó đã có thể kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, sau đó cả hai cùng nhau đối mặt với trận ác chiến này. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không bỏ đi lòng hận thù đối với nó, vậy nên nó đành phải một mình ra đi”



“Dù có bị cậu trả thù, nó vẫn luyến tiếc không muốn cậu bị tổn thương”



“Cho nên…khi tới gặp anh Thành vào lúc ấy, nó không hề phản kháng lại, bị đánh cho tới hấp hối, vẫn chỉ gọi tên cậu”



“Nó nói, không được trở thành người cậu yêu, nó thực sự rất đáng tiếc”



Nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Diệp Kính Huy, khoé mắt Từ Thanh hơi ươn ướt, nụ cười trên mặt cô lại càng lạnh hơn “Diệp Kính Huy, cậu thật sự là một kẻ vô tình”



Nghe được câu đánh giá đó của cô, hắn rốt cuộc lại nở một nụ cười.



Thậm chí còn tự phục mình, còn có thể cười mà đi ra ngoài.



Có lẽ là đã quen nguỵ trang như vậy, cho nên trong mắt người khác, hắn lúc nào cũng là kẻ vô tâm vô tình.



Nhưng chỉ có hắn biết, bàn tay càng nắm chặt, móng tay càng đâm sâu vào da thịt, lại càng thấy đau.



Ai nói mình không yêu anh ta? Thực sự đã yêu từ lâu lắm rồi…



Khi anh ấy ôn nhu ôm lấy mình, hay khi anh ấy bất đắc dĩ rời khỏi Đông Thành, thậm chí là từ rất lâu khi hai người gặp nhau tại quán bar, anh ấy đã mệt mỏi nói rằng, muốn được sống chung với mình…



Đã sớm rất thích anh. Nhưng vì mình quá kiêu ngạo, làm sao có thể vác cái bộ mặt vừa lừa gạt người ta xong mà thản nhiên sống cùng một chỗ với anh? Làm sao có thể vì yêu mà bỏ hết tự tôn của mình? Làm sao có thể vì yêu mà chấp nhận thua thảm hại dưới tay anh?



Vậy nên mới tính kế trả thù lần cuối cùng, còn tưởng rằng sau khi trả thù rồi sẽ có thể rũ bỏ hết mọi thù hận, cùng anh bắt đầu lại một lần nữa.



Thật không ngờ tới, sau khi đòi chia tay rồi, Tư Minh một mình đi tới Mỹ để giải quyết ân oán này.



Thậm chí còn biết trước rằng không thể trở về.



Tư Minh lớn tuổi hơn hắn, anh đã đau như thế nào khi cãi nhau rồi chia tay? Đã cảm thấy ra sao khi để lại một cái “di chúc” chuyển hết tất cả tài sản cả đời của mình lại cho hắn?



Anh đã đau như thế nào khi nửa đêm trông thấy người mình yêu lấy cắp đi cái USB đó? Anh đã đau như thế nào khi nói ra ba chữ “Anh mệt rồi”? Anh…đã đau như thế nào khi mỉm cười nhận lấy món quà được gắn máy nghe trộm từ người anh yêu?



Bây giờ nhớ lại, mỗi sự việc khi xưa quay trở về, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy đau, rất đau.



Người kia nhận hết tất cả lên đôi vai mình, ra đi không hề sợ hãi, còn mang theo nụ cười trên môi.



Đó chính là cách anh quan tâm tới người khác. Biết rõ là sẽ gặp phải nguy hiểm, anh còn bình tĩnh phân tích khó khăn sau này rồi để cho Vũ Na nhân cơ hội cố ý nâng giá cổ phiếu lên cao, kiếm về lợi nhuận tốt nhất cho Diệp Kính Huy.



Anh hy sinh nhiều tới vậy, vẫn không hề đòi hỏi bất kì hồi đáp nào.



Anh thậm chí còn không cho đối phương biết, càng không cần người kia phải cảm kích mình.



Diệp Kính Huy còn nhớ rõ trước khi bỏ đi, anh đã nói rằng “Nếu như em muốn, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa”



Nhưng lại không biết rằng, khi anh mỉm cười mà nói ra câu ấy, quả thật hai người phải xa lìa.