Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 56 :

Ngày đăng: 21:37 19/04/20


“Nghe giọng của cậu ta như vậy, có lẽ không khổ sở như tôi nghĩ” Nam nhân mặc âu phục đen ngồi trên ghế san lon nói, hắn ta tựa hồ như hoà lẫn vào bóng đêm. Cặp mắt đen của hắn khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào, thật giống một con dã thú đang đi săn đêm, toàn thân hắn ta toả ra một bá khí rất đáng sợ, thanh âm tưởng như là ác ma tới từ địa ngục.



“Tư Minh, cậu ta không quan tâm tới cậu rồi”



“Vậy sao?” Khoé môi Tư Minh nhẹ nhàng nhếch lên, anh ngẩng đầu lên nhìn vào hắn.



Ánh mắt anh lạnh băng rất kiên định, dám nhìn thẳng vào trùm của một băng đảng xã hội đen nổi tiếng, chẳng có chút gì gọi là sợ sệt hãi hùng.



Có lẽ đôi mắt ôn nhu của anh, chỉ được biểu lộ ra khi anh đứng trước người anh yêu mà thôi, còn người kia, liệu có hiểu được mình đặc biệt như thế nào đối với anh không?



Vì đang nghĩ tới Diệp Kính Huy, sắc mặt của Tư Minh thoáng chút dịu đi, anh thản nhiên nói “Tôi muốn gặp Tiêu Dật” Thanh âm của anh tuy khàn khàn nhưng lại rất bình tĩnh.



“Không được” Đối phương thẳng thừng từ chối.



“Cậu ấy không muốn gặp tôi, hay là anh không dám cho cậu ta gặp tôi?” Tư Minh bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nhún vai “Nếu tôi đoán không, người bí ẩn theo sát Diệp Kính Huy mới chính là Tiêu Dật”



“Thế sao?” Nam nhân kia thay đổi tư thế ngồi, dựa lưng vào sa lon “Tiêu Dật là bằng hữu mà Diệp Kính Huy coi trọng nhất”



Tư Minh cười ảm đạm “Cũng là người cậu ấy không bao giờ phòng bị, vậy nên mới bị mắc bẫy”



Nam nhân ấy trầm mặc một lát, cười nói “Vậy cậu nói xem, tại sao cậu lại nghi ngờ Tiêu Dật?”



“A Huy rất đa nghi, làm việc lại kĩ càng, tôi nghĩ cậu ấy rất coi trọng Tiêu Dật, A Tề sau khi phản bội đã bị cậu ấy đuổi đi, video ấy A Huy cất giữ rất cẩn thận, ngay cả chú Chung cũng chưa từng được nhìn thấy. Cho nên, chỉ có thể biết, là Tiêu Dật tự mình công bố video đó ra, cậu ta phối hợp cùng với Quan Đông Trạch diễn một vở khổ nhục kế” Tư Minh dừng một chút, mỉm cười nói “Kế hoạch trả thù đều là gia bốn anh em các người bày ra, tất cả đều được anh chỉ đạo thao túng hết, vậy nên Tiêu Dật mới diễn tốt được như vậy, lại thêm Quan Đông Trạch cùng Trần Nhiên tham gia cùng, nếu như Quan Đông Trạch nhằm vào tôi, các anh sẽ tiếp tục quay sang đối phó với Diệp Kính Huy, để cho chúng tôi lưỡng bại câu thương, cuối cùng thì các người quăng một lướt bắt hết. Tôi nói không đúng sao?”



Tiêu Thành hơi động đậy bàn tay, đặt lên thành ghế sa lon, hắn thản nhiên nói “Cậu xem ra đã biết được hết tất cả, nhưng vẫn giấu xuống tận đáy lòng không giải thích cho Diệp Kính Huy nghe, là vì lo rằng sau khi cậu ta biết được hết sự thật rồi sẽ trở nên thống khổ?”



Nhìn thấy Tư Minh trầm mặc không trả lời, Tiêu Thành chầm chậm nở một nụ cười “Tôi không cho cậu gặp Tiêu Dật, cũng là vì tôi và cậu giống nhau thôi, cậu muốn bảo vệ Diệp Kính Huy, tôi muốn bảo vệ cho em của tôi. Tôi biết, nếu như gặp cậu rồi, nó nhất định sẽ mềm lòng”



“Nhưng mà Tiêu Thành, em của anh rất thông mình, anh không lừa nổi cậu ấy cả đời được đâu”







Quán cà phê phiêu đãng tiếng nhạc dịu nhẹ, hoà cùng không khí của buổi chiều ngày đông, lại càng trở nên du dương êm dịu hơn.



Quan Đông Trạch ngồi lẳng lặng ở một góc, cơ thể gầy gò mặc một bộ âu phục trắng màu, hắn lấy tay chống cằm, hơi hơi híp mắt lại như rất buồn ngủ, khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần thì bỗng dưng mở bừng mắt ra, hắn hướng ánh mắt đáng sợ về phía người trước mặt, nhận ra đối phương rồi mới hơi nở một nụ cười.



Người đứng trước mặt hắn che đi hết cả chút ánh nắng cuối cùng của buổi chiều, nhìn kĩ sẽ nhận ra đôi mắt người ấy mặc một chiếc áo xám sơ mi, đôi mắt tuy ôn nhu nhưng toàn thân lại toát ra lãnh khí.



“Tiêu Dật” Quan Đông Trạch mỉm cười mở miệng, vươn tay ra phía trước, gật đầu ý nói bảo cậu ngồi xuống.



Tiêu Dật ngồi xuống ghế sa lon.



Tóc của cậu hơi dài, khi cúi đầu xuống, phần tóc mái còn có thể che khuất ánh mắt.



Tiêu Dật hơi nâng nhẹ khoé môi, nhìn về phía phục vụ nói “Một ly cà phê đen không đường” Sau đó cậu thản nhiên dựa người vào ghế, nói “Mọi chuyện tiến triển ra sao rồi?”



“Diệp Kính Huy không đầu tư vào cổ phiếu của Hang Sinh, ngược lại còn rút hết toàn bộ tài chính trong thị trường chứng khoán của mình ra ngoài, thật giống như cần gấp để làm gì đó, ngay cả bên bất động sản mà cũng vay mượn” Quan Đông Trạch khi nói chuyện rất nhởn nhơ, còn cố ý duỗi hai chân ra lười biếng nói tiếp “Tôi nghĩ, trước khi đi, Tư Minh đã để lại một nước cờ”



“Ừm..” Tiêu Dật dừng một chút “Tập đoàn Minh Huy thì sao?”



“Trước khi đi Tư Minh đã lập di chúc, nếu như anh ta chết, tập đoàn Minh Huy sẽ được truyền lại cho Diệp Kính Huy, chúng ta có muốn cũng không chiếm được nó”




Tiêu Thành vừa lòng gật đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đặt chiếc ly lên bàn, thản nhiên nói “Đi đi, em tới gặp Tư Minh lần cuối”







Tiêu Dật đi theo người được anh hai mình phái đến, họ đi tới một mật thất.



Tư Minh bị giam trong đó đã hơn một tháng.



Tiêu Dật hiểu rất rõ, mật thất lạnh lẽo ẩm ướt kia thực sự không dễ ở, anh hai cố ý đem Tư Minh nhốt vào trong đó, là muốn khiến cho anh ta trải qua cảm giác đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần.



Bởi vì anh đã từng bình tĩnh nói rằng, Diệp Kính Huy đã một phần ở trong anh.



Trong khoảng thời gian bị giam giữ, anh ta đã bị anh hai dùng nhiều thủ đoạn tra tấn khác nhau, Tiêu Dật hiểu rõ, khi dùng những biện pháp đó với Tư Minh, anh hai vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, có thấy máu cũng không có chút thay đổi. Tư Minh khi bị anh hai tra tấn, đã từng bị dùng qua chiếc roi da mà ngày trước Diệp Kính Huy đặt mua ở Nhật Bản.



Nhưng Tư Minh lại không chịu khuất phục, anh luôn luôn giữ sắc mặt bình tĩnh, nhìn thấy roi, ánh mắt chỉ hiện lên nét khinh thường.



Tiêu Dật đẩy cánh cửa ra, lập tức nghe được một trận ho khan dữ dội. Cậu tuỳ tay đóng cửa lại, đi tới gần anh thì dừng bước, lãnh đạm hỏi “Anh tìm tôi có chuyện gì?”



Tiếng ho khan bị chủ nhân kiềm chế lại, thanh âm của Tư Minh có chút khó nghe, nhưng vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh “Tôi tìm cậu không phải là để ra điều kiện, chỉ là muốn hỏi cậu một chuyện”



Tiêu Dật nói “Hỏi đi”



Tư Minh ho nhẹ một tiếng, mở miệng, ngữ khí rất bình thản “Trước khi tôi rời đi, tôi đã giao cho Vũ Na bán toàn bộ cổ phần của Thiên Vũ, tôi biết Kính Huy nhất định sẽ ra sức bảo vệ cho gia sản mà cha cậu ấy để lại, cố gắng mà thu thật nhiều tiền để có thể mua lại số cổ phần ấy trong tay tôi” Anh ngừng lại một chút rồi nói “Vì lúc ấy cậu ấy không có đủ tiền trong tay”



Tiêu Dật gật đầu “Thì sao?”



“Cậu ấy không kiếm được nhiều tiền như vậy, là do tôi cố ý đẩy giá lên cao, muốn đẩy cậu ấy vào đường cùng”



“Tôi biết khi ấy cậu ấy sẽ mở miệng ra mà đi vay tiền, thậm chí là lấy danh nghĩa Jae mà rút hết tiền từ chứng khoán và cả cổ phần mà mình đang có…”



“Tôi muốn hỏi cậu, khi ấy A Huy có gọi điện để vay tiền cậu không?”



Tiêu Dật trầm mặc không nói gì.



Không khí trong phòng khiến cho Tư Minh không kiềm chế được mà lại ho khan một trận. Sau đó anh lại nặng nề lên tiếng



“Không có, đúng không?”



Nhìn thấy Tiêu Dật tiếp tục không nói gì, Tư Minh khẽ nở một nụ cười, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu hơn “Cậu ấy tình nguyện cắn răng chống đỡ tất cả, chạy đi khắp nơi vay tiền, thậm chí là bán xe bán nhà, cũng không hề tìm tới cậu để vay tiền, xem ra, A Huy vẫn còn cảm thấy áy náy với cậu, cho nên dù gia sản có bị đe doạ cũng không gọi cho cậu. Cậu ấy chính là không nghĩ tới việc cậu ngay từ đầu tiếp cận cậu ấy chỉ vì muốn báo thù”



“Cậu thắng rồi, Tiêu Dật.”



Một lúc lâu sau, Tiêu Dật mới hỏi “Nói xong rồi?”



Tư Minh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ho khan, có lẽ trong thời gian bị bắt giam trong này, anh đã bị nội thương không ít.



Tiêu Dật xoay người quay đi, đi được vài bước thì dừng, cậu không quay đầu lại mà bình tĩnh nói “Tư Minh, tôi biết anh muốn dùng chiến thuật đánh vào tâm lý, anh coi thường tôi rồi. Anh nghĩ tôi không biết điều đó sao? Anh nói những lời nói này chẳng qua chỉ là muốn dùng chiêu bài sử dụng tới tình cảm, hy vọng tôi sẽ nhớ tới những năm thăng làm bằng hữu của Diệp Kính Huy mà buông ta cho cậu ta. Đáng tiếc, chuyện đã tới mức này tôi không thể mềm lòng, càng không thể thay đổi được kế hoạch của anh hai tôi”



“Tiêu Dật, đây là lần cuối tôi và cậu gặp nhau” Tư Minh mỉm cười nói “Có gì cần nói tôi đã nói rồi, kế tiếp nên làm gì, đó là chuyện của cậu”