Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 60 :

Ngày đăng: 21:37 19/04/20


Bên trong xe chỉ có ánh đèn nhàn nhạt, đôi chân thon dài xinh đẹp của Diệp Kính Huy đang lộ ra rất rõ ràng trước mắt anh, trên người hắn nửa mặc nửa cởi, khiến cho thị giác của Tư Minh bị rung động một trận, miệng lưỡi cũng khô cả đi, không kiềm chế được mà cắn lên tai hắn, thấp giọng nói “Xin lỗi, anh không nhịn nổi nữa rồi”



Diệp Kính Huy cười khẽ “Tôi đâu có bảo anh phải nhịn”



Sau đó hắn liền chủ động hôn lấy anh.



Ngồi ở phía trước còn có đứa em trai mới chỉ mười tám tuổi của Tư Minh, tuy rằng cậu ấy không có nghe được mấy thanh âm này, nhưng trong lòng hai người cũng rất khẩn trương, muốn làm cho thật nhanh.



Xe đi trong đêm tối, đèn đường bên ngoài nhanh chóng dần xuất hiện rồi vụt qua ô cửa, khiến cho ánh sáng bên trong xe biến hoá rất nhiều sắc màu rực rỡ, điều đó nhắc cho họ nhớ rằng mình đang ở trong hoàn cảnh rất đặc biệt.



Nhưng mà cũng bởi vì thế mà trở nên kích thích lạ thường…



Trái tim đập rất loạn, không khí trong xe càng lúc càng khiến cho họ cảm thấy nóng rực, mỗi một nhịp thở cũng thật giống như đang phả từng làn hơi nóng hổi lên gương mặt của đối phương.



Nhiệt độ trong xe đang mỗi lúc một tăng, Diệp Kính Huy lại còn đang trong tình trạng nửa trên mặc áo nửa dưới không mặc gì, vì thế mà hắn muốn cởi luôn cả áo của mình ra, nhưng mà nghĩ tới việc cơ thể của Tư Minh hiện giờ có lẽ rất bức bối, vậy nên mới tốt bụng cởi áo dùm anh trước.



Dựa vào ánh sáng nhàn nhạt bên trong xe, Diệp Kính Huy có thể trông tháy rõ từng vết roi lằn trước ngực Tư Minh.



Từng vết thương được chồng chéo lên nhau tựa như đang ở trên người anh mà giương nanh múa vuốt, diễu võ dương oai, khiến cho hắn cảm thấy rất chói mắt, làn da anh còn có chút hằn đỏ, cứ như bọn chúng đã đem hết tất cả các loại roi ra mà thẳng tay hành hạ anh.



Hô hấp của hắn như dừng lại, cảm thấy tim mình bị co thắt một nhịp rất đau.



Từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy đau tới vậy, đau tới nỗi chỉ muốn ngay lập tức lôi kẻ dám đánh Tư Minh ra mà lột da rút gân, nghiền xương thành tro!



Tư Minh tựa như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, anh bình tĩnh nhẹ nhàng ôm lấy vai người kia mà trấn an “Không sao, chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi”



Diệp Kính Huy vươn tay ra, đầu ngón tay cẩn thận chạm lên từng vết sẹo ấy mà khẽ run lên, hắn nhẹ giọng hỏi “Có đau không?”



“Không đau” Tư Minh mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán hắn.



Ôm nhau trong tư thế gần gũi tới vậy, khiến cho cơ thể hai người lập tức nóng rực lên. Bởi vì không gian trong xe rất chật hẹp, phía sau còn bị vướng tấm cách âm, vậy nên không thể cùng nhau song song nằm xuống.



Diệp Kính Huy thở thật sâu, chủ động tách chân ra ngồi lên người Tư Minh. Lúc này trên người hắn đang ở trạng thái nửa mặc nửa không mặc, chiếc áo sơ mi cũng được mở rộng, càng khiến cho làn da hiện ra một cách rõ rệt. Ở trên khuôn ngực trắng nõn là hai nhũ hai hồng nhạt thực xinh đẹp, hai chân thon dài của hắn lại được tách rộng…



Toàn bộ thân thể người kia đều hiện ra trước mắt anh, ánh đèn chiếu nhẹ xuống càng khiến cho hắn tăng thêm phần mê hoặc lòng người.



Tiếng thở của Tư Minh có chút nặng nề, hai tay anh đỡ lấy eo của hắn.



Ngón tay ngay khi vừa mới tiếp xúc với người kia đã khiến cho nhiệt độ cơ thể tăng nhanh đột ngột, dần dần di chuyển trên làn da mịn màng đó thôi mà không khỏi khẽ run rẩy.



Diệp Kính Huy dựa theo động tác hướng dẫn của Tư Minh mà rất nhanh đã điều chỉnh lại tư thế của mình, hắn nhẹ nhàng thở hắt, sau đó hơi cúi đầu xuống, linh hoạt cởi thắt lưng của anh, còn giúp anh cởi luôn cả quần dài và quần trong ra.



Vì dục vọng bị nhẫn nhịn rất lâu mà bành trướng tới cực độ, vừa mới được giải thoát khỏi lớp vải bí bức liền nhanh chóng cứng lại, lộ rõ trước mắt Diệp Kính huy.



Hắn nhẹ nhàng chạm tới nơi ấy, khoé miệng nâng lên “Được rồi, tôi giúp anh”



“Ưm..” Tư Minh thoải mái khẽ thở dài, cảm nhận lấy từng ngón tay thon dài kia đang xoa dịu dục vọng của mình.



Khuôn mặt của hắn hiện giờ đang ở ngay trước mắt anh, bởi vì đang cúi đầu mà phần tóc mái rũ xuống che hết trán, theo động tác của hắn mà khẽ động. Biểu hiện trên gương mặt Diệp Kính Huy rất chân thật, ánh mắt cũng rất sáng, hắn nhìn vào cơ thể của Tư Minh mà không khỏi hơi nâng khoé miệng.



Động tác của tay hắn càng lúc càng nhanh hơn, khiến cho anh cảm thấy bụng mình như căng cứng lại, dục vọng nhẫn nại quá lâu cuối cùng cũng nhanh chóng được giải phóng ra ngoài, còn bị dính lại một chút tại bụng của Diệp Kính Huy, một chút nữa thì bị lưu trên da ghế ngồi màu đen, khiến cho khung cảnh trở nên dâm mĩ lạ thường.
Tự nghe được tiếng rên của chính mình, khoé mắt của Diệp Kính Huy không khỏi hiện lên một chút tức giận. Khoé miệng của Tư Minh lại còn mang theo nụ cười rất thản nhiên, hai tay anh đỡ lấy phần thắt lưng của hắn, đôi môi tiến gần lại mà hôn lấy hắn, ngăn hết mấy lời oán hận của người kia lại.



Con đường này quả nhiên không dễ đi cho lắm.



Bởi vì thỉnh thoảng lại bị xóc, vậy nên hai người trong xe cũng không khỏi tiến gần vào nhau nhiều hơn, gương mặt của Diệp Kính Huy lúc thì đỏ lúc thì trắng.



Trong không gian chật chội như vậy mà vang lên tiếng rên vô cùng kịch liệt, lại có thêm cả tiếng thở vô cùng dâm mĩ hoà lẫn cùng…







Mặt trời dần dần ló rạng, có thể mơ hồ nhìn thấy cây cối bên ngoài đang nhanh chóng vụt qua cửa kính xe.



Ở phía xa xuất hiện một thị trấn nhỏ.



Tư Kiệt kéo tấm cách âm xuống, nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kì dị.



Gương mặt của Diệp Kính Huy rất mệt mỏi, hắn dựa lên vai của Tư Minh, nhẹ nhàng nói cái gì đó vào tai anh.



Tư Minh nghiêng đầu nghe, sau khi nghe xong thì ôn nhu cười cười, nhẹ giọng nói “Lần sau không thế nữa”



Diệp Kính Huy hơi nhướng mắt “Trở về rồi tôi sẽ tính sổ với anh”



Tuy rằng thanh âm có chút đả kích, nhưng mà ngữ khí chẳng có chút nào gọi là đe doạ uy hiếp cả, ngược lại nhìn hai người họ thật giống như một đôi tình nhân đang ngồi trêu đùa nhau.



Tư Minh nhẹ nhàng vén tóc hắn, ôn nhu nói “Em nói là mình mệt và muốn ngủ mà, tới nơi rồi anh sẽ gọi em dậy”



“Ừ” Hắn lập tức nhắm nghiền mắt lại.



Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tư Kiệt đang nhìn chằm chằm vào mình, Tư Minh quay đầu lại nói “Tư Kiệt, em ngồi sang ghế phó lái đi, đường này em không quen đi, để anh lái”



Nói xong liền mở cửa xe ra, sau đó ôm lấy Diệp Kính Huy mà đặt hắn nằm xuống ghế, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người kia.



Toàn thân Diệp Kính Huy bủn rủn, mệt tới nổi không ngẩng đầu lên được, nghe thấy Tư Minh nói là muốn lái xe, hắn mơ mơ màng màng nói “Anh lái xe cẩn thận một chút”



Tư Minh vừa định đóng cửa thì nghe được câu ấy, đột nhiên quay đầu lại ngạc nhiên nhìn vào hắn.



Diệp Kính Huy đã sớm nhắm mắt lại, thở đều đều.



Hiện tại hắn đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vậy mà vẫn mơ hồ nói ra lời nói thân thiết ấy, vậy thì…không cần hỏi cũng biết.



Nụ cười trên gương mặt Tư Minh lại càng rực rỡ, anh xoay người vào trong xe, hôn nhẹ lên trán hắn “Yên tâm đi”



Sau đó thì ghé tới tai người kia nhẹ giọng nói “Anh yêu em”



Không biết là Diệp Kính Huy có nghe được không, khi Tư Minh đóng cửa xe lại, khoé miệng hắn hơi cong cong lên.



Nụ cười ấy, mang theo một chút niềm vui sau một đêm dài.



Nhưng cũng lộ ra một chút đắc ý và thoả mãn, đan xen một chút hạnh phúc.