Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 9 : Nghiệt duyên (trung)
Ngày đăng: 21:36 19/04/20
“Tôi không hiểu ý anh cho lắm.” Diệp Kính Huy cười khá thoải mái.
Tư Minh không giải thích mà chỉ tiếp tục nhìn về phương xa, hồi lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Rồi cậu sẽ hiểu.”
Xa xa, những tia sáng rực rỡ đầy màu sắc bỗng dưng lóe lên, sặc sỡ như một dải cầu vồng, lập lòe xoay rất nhanh chung quanh chiếc đồng hồ hình tròn, dường như đêm nay có lễ hội nên quảng trường Thời Đại đốt pháo hoa tưng bừng, cứ một cụm lại một cụm thi nhau bung xòe trên không trung, chiếu sáng cả bầu trời thành một bữa tiệc sắc màu lộng lẫy.
Kim giờ và kim phút trùng khít lên nhau, trên mặt chiếc đồng hồ ngoại cỡ hiện ra một hàng số màu đỏ, 00: 00: 00.
Diệp Kính Huy ngắm nhìn chiếc đồng hồ vĩ đại kia rồi thản nhiên hỏi: “Anh dẫn tôi tới đây là để chờ 0 giờ?”
“Mỗi khi đến 0 giờ, những ánh đèn trên chiếc đồng hồ khổng lồ ở quảng trường Thời Đại sẽ chớp lóe rất đẹp mắt.” Tư Minh ngừng một chút rồi chỉ ra xa, “Nhìn thấy không, chỗ bên trái giống hệt dải ruy băng màu vàng kia chính là Bắc Giang. Góc bên phải có mấy tòa nhà cao tầng quây quanh nhau tạo thành hình một đóa mẫu đơn, là làng đại học. Lên trên chút nữa, nơi có những ngọn đèn sáng rực kia chính là câu lạc bộ nổi tiếng nhất khu này, Dạ Tuyết. Tuy quán bar Crazy của cậu rất đẹp, nhưng giữa cảnh đêm bao la thế này lại không nhìn thấy gì cả.”
“Có ý gì?” Diệp Kính Huy tiếp tục vờ u mê.
“Tôi muốn mang cậu ra khỏi đó, chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ lo liệu hết tất thảy. Cậu có thể dùng thân phận mới ở bên cạnh tôi, không cần bán rẻ bản thân mình.”
“Ồ?” Hắn cười xấu xa sấn lại gần, “Anh Tư, tại sao anh đột nhiên đối xử tốt với tôi vậy?”
“Cậu sẽ hiểu thôi.” Tư Minh cúi người xuống vịn vào thanh chắn, bình tĩnh trả lời.
“Tôi không hiểu.”
“Vậy về nghe bài hát vừa nãy thêm một lần nữa đi.”
“Bài nào?”
“Đừng giả khờ với tôi.” Tư Minh liếc hắn rồi xoay đầu đi, “Kỳ thực dù cho không đến nơi cao nhất, vẫn có thể thưởng thức được phong cảnh đẹp đẽ. Lúc đi mệt nếu có người quan tâm thì nên dừng lại.” Bỗng nhiên anh chuyển đề tài câu chuyện, “Biết Tiêu Dật không?”“Từng nghe qua.”
“Anh ta về nước rồi.” Tư Minh khựng lại, “Chức vị tổng giám đốc vẫn còn đang bỏ trống, người được đề cử sẽ là tôi hoặc anh ta
.
Một cơn bão táp sắp xảy ra trong Đông Thành là việc khó tránh khỏi.”
Diệp Kính Huy có vẻ chả mấy hứng thú với việc ấy, hắn lười biếng đáp: “Tôi không hiểu những chuyện trên thương trường, anh Tư giảng cho tôi nghe chỉ là vô dụng thôi.”
Mà Tư Minh rõ ràng lại yêu tĩnh lặng hơn.
Hai người đàn ông với hai loại tính cách khác biệt siêu lớn, lúc này đang mặt đối mặt ngồi trong quán trà, bên tai là tiếng nhạc dân tộc tao nhã như nước chảy mây trôi.
Diệp Kính Huy cảm thấy toàn thân ngứa ơi là ngứa, dù một khắc cũng không muốn đặt mông ngồi xuống.
Hắn không sợ người khác chém dao nã súng vào người hắn, cũng không sợ chui vào khách sạn trải qua tình một đêm với Tư Minh, lại càng không sợ lên giường tranh giành vị trí trên dưới với anh. Thứ duy nhất Diệp Kính Huy sợ hãi, chính là loại không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của đối phương, hệt như giữa hai người phát sinh tình cảm chi đó, hệt như cuộc hẹn hò của những đôi tình nhân bình thường nhất.Loại cảm giác này thật làm người ta thấy bức bối mà không rõ nguyên do.
Cô gái thanh tú mặc sườn xám ngồi phía trước đang bày ra một bộ trà cụ trên bàn dài. Ấm tử sa tinh xảo, “chén Phẩm Minh” và “chén Văn Hương”
[3]
được sắp xếp ngay ngắn. Nhà hắn cũng có bộ trà cụ như thế, bố thường xuyên dùng nó pha trà cũng sắp tròn hai mươi năm, ấy vậy mà hôm nay hắn mới biết mấy cái chén kia còn có cái tên “Phẩm Minh”, “Văn Hương” dễ nghe đến thế.
Diệp Kính Huy cố hết sức kiềm nén sự cáu kỉnh khó hiểu, hất mi nhìn về phía cô gái kia, cô ta đang dùng chiếc khay trắng nâng lá trà tươi non đặt trước mặt hai vị khách, sau đó chậm rãi cho trà vào ấm, “Trà xanh nhập cung, ví ấm tử sa như chốn cung điện, làm nền cho sự cao quý của trà Bát Tiên.” Tiếp theo là rót nước sôi, “Gột rửa Mạnh Thần
[4]
, nâng cao nhiệt độ của ấm”, lại rót nước trong ấm vào chén theo thứ tự, “Thanh tẩy duyên trần, dùng nước trà tráng chén một lần.” Đoạn, cô ta lại rửa thêm lần nữa: “Cuối cùng đảo trở lại.”
Đặc ngữ từng bước rồi từng bước mới thanh thúy dễ nghe làm sao, đáng tiếc Diệp Kính Huy không đủ hứng thú đi nghiên cứu mấy thứ này. Lấy tư cách là người không chuyên nghe một lát, chỉ có thể giải sầu.
Chờ sau khi hoàn thành xong xuôi, cuối cùng nước trà cũng được đưa đến tay hai người. Còn chưa kịp uống đã ngửi thấy mùi hương nồng đượm xông vào khoang mũi, cực kì đặc biệt và tươi mát. Diệp Kính Huy cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà thoảng một chút vị đắng nhàn nhạt, nếu tinh tế nhấm nháp lại có chút thanh thanh ngọt lành, đọng thật lâu ở đầu lưỡi không hề tan đi. Nếu uống tiếp một ngụm, hương vị dường như đậm đặc hơn, cảm giác tuyệt vời nơi đầu lưỡi làm người ta lưu luyến biết bao, vì thế cứ một hớp rồi một hớp uống cạn chén này, sẽ không thể dằn lòng đón lấy thêm một chén khác.
“Ngon lắm.” Lúc hắn ngẩng đầu lên tán thưởng, bỗng thấy Tư Minh hơi nheo mắt bày ra tư thái uống trà thật hưởng thụ, Diệp Kính Huy co giật khóe miệng.
Hình thức hai người ở cạnh nhau hệt như hò hẹn thế này thật khiến Diệp Kính Huy vô cùng điên tiết.
Tuy rằng trà uống ngon hơn so với tưởng tượng.
Quá trình pha trà tuy có hơi phức tạp, nếu hứng thú thì có thể chăm chú ngồi nghe, còn nếu không thì chả thấy chút thú vị nào.
Ông bố nhà hắn vốn rất mê trà đạo, trước đây còn đích thân mời một tiểu thư trà đạo đến nhà pha trà Phổ Nhỉ, quá trình đó phải nói là hết sức đáng sợ, trước khi uống trà còn phải thắp nhang, hai chân đứng yên, trong khi miệng cô gái kia cũng toàn là “Phật Tổ đón hoa, Bồ Tát vào ngục, Phật pháp đầy trời”, làm cho Diệp Kính Huy một phen dở khóc dở cười, cuối cùng kéo dài khuôn mặt như khổ qua chỉ một hớp uống cạn cả chén trà, bố Diệp nhíu chặt mày, kể từ đó không thèm pha trà trước mặt hắn nữa, chê hắn là người dung tục không biết thưởng thức nghệ thuật, chỉ biết “đàn gảy tai trâu.”
Diệp Kính Huy bất chợt nhớ lại, dường như ba anh em hắn từ nhỏ đến lớn dù làm bất cứ chuyện gì cũng chọc bố nổi giận, nếu Tư Minh là con của ông, đảm bảo ông sẽ rất thích anh ta, tình cảm giữa hai cha con họ nhất định vô cùng tốt, chắc chắn ở cạnh nhau sẽ hết sức hòa hợp.