Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 46 :

Ngày đăng: 23:42 21/04/20


Trần Tiến đi một vòng xung quanh khu đô thị công chức cao cấp được bảo vệ nghiêm ngặt này một lần nữa.



Nhìn từ bên ngoài, thực sự là rất khó có cơ hội vào trong để thăm dò. Bảo vệ ở cổng quản lý người và xe cộ ra vào vô cùng nghiêm ngặt, toàn bộ khu

đô thị đều có tường cao bao quanh, cho dù là vận động viên nổi tiếng

cũng không thể leo qua tường được, huống hồ một người có tố chất sức

khỏe kém như anh ta.



Muốn vào trong khu đô thị, chỉ có thể đi qua cổng chính. Nhưng bảo vệ ở cổng chính canh gác rất nghiêm mật, hầu như

không có bất cứ cơ hội nào có thể lợi dụng được, phải làm thế nào đây?



Hay là xử lý tên Trương Hồng Ba trước, rồi mới giải quyết Phạm Trường Căn?



Trần Tiến do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ đó. Thôi cứ tiến hành theo kế hoạch.



Nhưng thăm dò như thế nào đây?



Trần Tiến nhìn ngó bốn xung quanh, chỗ này thuộc khu vực ngoại ô của huyện,

xung quanh không hề có những tòa nhà cao tầng để có thể nhìn từ trên cao xuống quan sát toàn cảnh khu đô thị. Tiếp đó, anh ta lại nhìn lên ngọn

núi cách đó không xa. Đây là ngọn núi gần nhất, về độ cao, đứng trên

đỉnh núi đủ để nhìn rõ toàn cảnh của khu đô thị, có điều khoảng cách quá xa, cần có kính viễn vọng. Kính viễn vọng thông thường nhìn không rõ

vật ở ngoài cự ly một hai ki-lô-mét.



Đúng, phải mua một chiếc

kính viễn vọng có độ phóng đại cao. May mà kính viễn vọng không phải là

vật phẩm bị quản lý, kể cả là mua kính viễn vọng quân dụng cũng không

cần đăng ký tên thật, việc này vẫn rất tiện.



Ừm, cứ làm như thế

đã, trước tiên cần đi mua một chiếc kính viễn vọng có độ phóng đại cao,

sau đó lên núi quan sát thăm dò từ xa. Mặc dù có hơi phiền phức, nhưng

biện pháp này rất an toàn, cũng là biện pháp hợp lý nhất mà anh ta có

thể nghĩ tới.



Chiều tối, Trần Tiến đến một cửa hàng bán đồ ăn

nhanh kiểu Trung Quốc ở bên ngoài khu đô thị, anh ta bưng chiếc khay đã

lấy xong thức ăn, đang định tìm một chỗ ngồi, bỗng chạm phải ánh mắt của một người.



Từ Tăng đang ngồi trong một góc nhìn anh ta, từ tốn nhai nuốt ra vẻ đang ăn.



Trần Tiến đưa mắt quan sát một vòng xung quanh, chắc chắn chỉ có một mình Từ Tăng, liền chậm rãi tiến về phía chiếc bàn đó, đặt chiếc khay xuống, ăn một miếng cơm, đồng thời vừa ăn vừa nói bằng một giọng người bên cạnh

khó có thể phát hiện ra: “Làm thế nào mà tìm được tôi?”



Từ Tăng

vừa cúi đầu ăn cơm, vừa nói nhỏ: “Bây giờ ông không có điện thoại di

động, tôi nhớ là ông từng nói ông đã mua một căn hộ ở khu đô thị này,

vừa đi xung quanh một vòng, chỉ có mỗi chỗ bán cơm này còn tàm tạm, ông

có một mình, chắc chắn không tự đi chợ nấu cơm, tôi nghĩ thế nào ông

cũng đến đây ăn cơm.”



Trần Tiến tiếp tục cúi đầu ăn cơm, như thể

hai người không hề quen nhau, giọng điệu pha chút hài hước: “Xem ra ông
Rốt cuộc Trần Tiến định làm gì?



Không lẽ muốn đổ tội cho mình?



Chuyện này là không thể, anh ta không thể tạo ra bất cứ bằng chứng nào để đổ

tội là mình đã gây ra vụ án. Hay là anh ta muốn tiếp tục lợi dụng mình,

muốn mình tiết lộ vài manh mối cho Vương Các Đông, nhằm gây nhiễu, làm

ảnh hưởng đến tiến độ phá án, để anh ta có thêm thời gian phạm tội?



Nhưng việc này có thể thêm cho anh ta được bao nhiêu thời gian chứ? Vương Các Đông đã cho người điều tra chiều cao trong báo cáo kiểm tra sức khỏe,

Trần Tiến sẽ nhanh chóng bị đưa vào tầm ngắm của cảnh sát.



Nếu

mình làm theo lời của anh ta, liệu có khiến mình càng ngày càng lún sâu

hơn, không thể thoát ra nổi nữa không? Hay là Trần Tiến vốn đã muốn kéo

mình vào, hoàn toàn biến thành đồng phạm của anh ta? Tình cảm mấy chục

năm, có thật là anh ta nỡ vì một người phụ nữ đã chết mà hại cả mình

không? Hay là trong lòng anh ta từ lâu đã nghĩ rằng, sau khi Hà Kiến

Sinh chết, mình không kịp thời nhận ra sự bất thường của Cam Giai Ninh,

cũng không an ủi Cam Giai Ninh cho tử tế, vì thế cho rằng mình cũng là

hung thủ gián tiếp trong cái chết của Cam Giai Ninh, rồi… rồi mục tiêu

tiếp theo, không lẽ là mình?



Từ Tăng giật bắn người, run lên bần bật.



Còn về cái anh chàng Ngô Cương ấy, trước đây Từ Tăng đã từng nghe Trần Tiến kể. Có điều, người yêu thời đại học của Cam Giai Ninh tên là Lưu Chí

Dũng, là lớp trưởng của họ, thì anh chưa bao giờ nghe nói. Đúng là Từ

Tăng biết rất ít về tình hình thời học đại học của Cam Giai Ninh, về

điểm này, trong lần nói chuyện trước, anh đã không hề lừa dối Vương Các

Đông.



Liệu có phải Lưu Chí Dũng chưa từng là người yêu của Cam

Giai Ninh, Trần Tiến bảo mình nói với Vương Các Đông như vậy, mục đích

để Vương Các Đông điều tra ra là mình nói dối, từ đó sẽ nghi ngờ mình.

Cuối cùng Trần Tiến lại sử dụng một thủ đoạn nào đó giết mình, sau đó

tạo ra chứng cứ giả để cảnh sát nghĩ là mình sợ bị khép tội nặng nên tự

sát, thế là tất cả những chuyện này tuyệt đối trở thành một vụ án huyền

bí không lời giải?



Sự việc đến nước này, tình cảm năm xưa của Từ

Tăng dành cho Trần Tiến đã tan biến như bọt biển, anh chỉ nghĩ đến

chuyện làm thế nào để xóa sạch mọi thứ dính líu đến mình.



Chẳng

nhẽ chỉ còn có một con đường duy nhất, mình phải đích thân giết chết

Trần Tiến, rồi làm ra vẻ như anh ta đã tự sát vì sợ bị xử tội nặng?



Hay là mình cứ tin anh ta một lần nữa, làm theo ý anh ta, nói cho Vương Các Đông biết mấy manh mối gây nhiễu đó?



Từ Tăng hoàn toàn chìm vào những suy nghĩ mông lung đau khổ.