Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 53 :

Ngày đăng: 23:42 21/04/20


Mười giờ sáng, Lưu Chí Dũng đến trụ sở công an huyện Kim.



Lần trước Vương Các Đông đích thân đến khu vực thành phố để gặp anh, dù xét về tình hay về lý, anh đều nên hợp tác với việc phá án của cảnh sát.

Còn lần này, nhân viên của công an huyện gọi điện thoại yêu cầu như ra

lệnh, bảo anh sáng nay đến huyện Kim. Từ trong thành phố đi ô tô đến

huyện Kim cũng phải hai tiếng đồng hồ, dựa vào đâu mà yêu cầu mình bỏ ra thời gian và tiền bạc đến huyện Kim?



Mặc dù Lưu Chí Dũng đã làm

công việc kinh doanh nhiều năm, có quen biết một số quan chức, nhưng anh cũng không dám đắc tội với người bên công an.



Đúng là anh không

thuộc phạm vi quản lý của huyện Kim, nhưng nếu đắc tội với người của

chính quyền, sau này kiểu gì cũng bị tính sổ, rồi bị xử lý, những trường hợp như vậy nhiều không kể hết.



Anh từng nghe nói có thương gia

chỉ vì ra oai trong giây lát, không rõ ngọn ngành thế nào đắc tội với

lãnh đạo, sau đó bị gắn tội, tài sản cũng không giữ được. Anh tự thấy

mình là người làm việc đường hoàng, nhưng những việc như chỉnh sửa sổ

sách để trốn thuế thì người làm kinh doanh nào ít nhiều cũng có.



Luật pháp Trung Quốc nếu xếp thành chồng có lẽ còn cao hơn cả người, khi

không có việc gì, pháp luật không để ý đến anh. Nếu có quan chức muốn xử lý anh, hừm, bao nhiêu là điều khoản quy định như vậy, thế nào mà chẳng có một khoản phù hợp với anh.



Lưu Chí Dũng giấu đi sự không vui, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, đi theo nhân viên của Sở Công an huyện đến

phòng của Vương Các Đông.



Vương Các Đông bảo nhân viên đóng cửa

vào, lịch sự mời Lưu Chí Dũng ngồi xuống, xin lỗi trước: “Xin lỗi vì

phải phiền tổng giám đốc Lưu đến huyện Kim chúng tôi, gần đây tôi thực

sự bận quá, không thể dứt ra để đến tận nơi gặp anh được, nên đành phải

phiền anh đến.”



Lưu Chí Dũng thầm cười nhạt, cái kiểu khách khí

này đúng là giả tạo hết mức, có gì cần hỏi thì cứ trực tiếp gọi điện

thoại là được, sao phải bắt mình đến tận nơi phối hợp với công tác phá

án của họ, nhưng anh không để lộ cảm xúc đó ra mặt, đành cười ngoại
”Có người nào hoặc là vật gì khác có

thể chứng minh từ chiều ngày 20 đến sáng ngày 21, anh chỉ đến thăm nhà

họ Hà và đến mộ Cam Giai Ninh?”



Lưu Chí Dũng căng thẳng mệt mỏi

suy nghĩ, anh không có bạn bè khác ở huyện Kim, hôm đó sau khi hỏi rõ vị trí mộ, anh liền đến khách sạn ở, sáng ngày hôm sau lên mộ đặt bó hoa,

rồi nhanh chóng lái xe về thành phố, làm gì có ai có thể chứng minh là

anh chỉ làm hai việc này được chứ, anh không biết phải trả lời thế nào.



Lúc này, Vương Các Đông nhận được một cú điện thoại, sau khi ngắt máy, vẻ

mặt có vẻ tức giận. Mấy phút sau, điện thoại di động của Lưu Chí Dũng đổ chuông, là vợ anh gọi đến, liền ra ý xin phép Vương Các Đông cho nghe

điện thoại, Vương Các Đông cũng không phản đối.



Sau khi bắt máy,

vợ anh nói, sáng nay sau khi anh rời khỏi nhà chưa đến năm phút, có một

đội cảnh sát đến nhà, mang theo lệnh khám nhà, họ lục soát kĩ mọi ngóc

ngách trong nhà ngoài nhà mấy tiếng đồng hồ liền, lật tung mọi thứ. Đồng thời, sáng nay vừa mở cửa công ty cũng có một đội cảnh sát đến khám

xét. Cuối cùng cảnh sát hỏi vợ anh xem nhà họ còn chỗ ở nào khác không,

cô nói với cảnh sát là họ chỉ mua một căn hộ này, cảnh sát lại gọi điện

thoại cho Cục Quản lý nhà đất để đối chiếu, sau khi xác nhận là đúng mới thôi. Cảnh sát lục soát hỏi han loạn xạ mấy tiếng đồng hồ liền, vừa mới đi khỏi. Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả đội cảnh

sát đều không tiết lộ thông tin gì, khi nãy không dám gọi điện thoại,

cho đến khi cảnh sát đi rồi, cô vội gọi cho anh để hỏi tình hình.



Lưu Chí Dũng quay lưng lại, nghiến chặt quai hàm vì tức giận, mình đã tốt

bụng phối hợp với việc điều tra phá án của cảnh sát, mất tiền, mất thời

gian đến tận huyện Kim, hóa ra là bị bẫy, họ đã cho người theo dõi anh

từ lâu, anh vừa lên xe rời khỏi nhà, cả nhà ở và công ty đều bị họ khám

xét, vợ và nhân viên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cho

là anh đã phạm tội gì đó nên bị bắt.



Anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, ra sức khuyên vợ, nói không phải là bây giờ anh vẫn

đang gọi điện thoại được đấy thôi, không có chuyện gì, rồi lại kiên nhẫn nói rất nhiều để an ủi, khi ngắt điện thoại, vợ anh vẫn trong trạng

thái vô cùng lo lắng. Anh mệt mỏi quay người lại, đối diện với vị phó

giám đốc Sở Công an huyện Vương Các Đông, trong lòng Lưu Chí Dũng có tức giận đến đâu, cũng không dám xả, chỉ cau mày hỏi với vẻ không hài lòng: “Giám đốc Vương, rốt cuộc là các anh có ý gì? Xét hỏi tôi, lại khám nhà tôi, các anh coi tôi là hung thủ thật à?”