Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 56 :

Ngày đăng: 23:42 21/04/20


Quan sát qua kính viễn vọng quân dụng, Trần Tiến đã nắm được toàn bộ tình hình trong khu đô thị Đế Cảnh Uyển.



Có lẽ để bảo vệ quyền riêng tư của lãnh đạo, trong khu đô thị không lắp camera giám sát, chỉ có một camera giám sát ở cổng.



Theo dõi chiếc xe Toyota của Phạm Trường Căn cũng giúp Trần Tiến biết được

địa chỉ cụ thể của nhà họ Phạm trong khu đô thị, anh ta đã vẽ lại toàn

bộ các thông tin theo tỉ lệ tiêu chuẩn, nắm rõ đặc điểm của khu vực xung quanh.



Đồng thời, hôm nay anh ta còn có được một manh mối vô

cùng hữu ích, nhà Phạm Trường Căn có đặt sữa uống. Hơn 6 giờ sáng nay,

qua ống kính viễn vọng, anh ta quan sát thấy một nhân viên đưa sữa dừng

lại ở trước cửa nhà Phạm Trường Căn. Có điều anh ta chỉ nhìn thấy chiếc

thùng đưa sữa chuyên dụng của hãng sữa Quang Minh ở phía sau xe, nhà họ

Phạm uống sản phẩm loại nào anh ta không có cách nào biết được.



Chuyện này cũng không gây ra trở ngại gì lớn, trong đầu anh ta nhanh chóng

hiện ra hình ảnh vợ chồng nhà Phạm Trường Căn cùng chết vì ngộ độc khi

uống sữa, anh ta khẽ nhếch mép cười, để làm được việc này không hề khó,

sau nhiều lần thăm dò địa hình, anh ta đã biết mặc dù khu Đế Cảnh Uyển

được bảo vệ rất nghiêm, nhưng nhân viên bảo vệ cho phép người đưa sữa,

đưa thư chuyển phát nhanh trực tiếp vào khu đô thị mà không cần đăng ký. Tất nhiên, anh ta không rõ nhân viên bảo vệ có quen mặt mấy người đưa

sữa, đưa thư chuyển phát nhanh không, hay là chỉ nhìn những trang bị

công việc trên xe đạp điện của họ, việc này vẫn cần đích thân thử nghiệm một lần.



Bây giờ, điều anh ta cần suy nghĩ là nên dùng loại chất độc nào.



Nicotine tất nhiên là không khả thi nữa, Nicotine cho vào trong sữa, sẽ có mùi đắng, chỉ có thằng ngốc mới uống.



Hóa chất Cyanide thì sao? Hầu hết các loại Cyanide đều có mùi, phổ biến

nhất là mùi hạnh nhân, nhưng cũng có mấy loại Cyanide không ngửi thấy

mùi, hiệu quả rất tốt. Anh ta lại nghĩ, loại này cũng không được.



Mục đích của anh ta là giết chết vợ chồng Phạm Trường Căn, hiện giờ có vài điểm phiền phức.



Một là không biết nhà họ ai uống sữa, Phạm Trường Căn uống, vợ ông ta uống, hay là cả hai người đều uống. Vấn đề này có thể vào trong khu đô thị


Trần

Tiến cười nhẹ: “Tôi đổ tội thế nào, tôi làm sao mà biết là cậu ấy đến

huyện Kim vào ngày 20 tháng 11, làm sao mà biết được khi Vương Các Đông

đến gặp cậu ấy để hỏi chuyện, cậu ấy lại không nói mình là người yêu cũ

của Cam Giai Ninh?”



”Hô hô, thế thì đúng là trời cũng đang giúp

ông rồi. Tôi vẫn khuyên ông một câu, ông nhanh chóng chuồn đi, ông chuồn rồi thì sẽ không ai nghi ngờ ông!”



Trần Tiến lắc đầu: “Chắc chắn là mấy hôm nữa Lưu Chí Dũng sẽ được thả, cảnh sát không thể tìm ra bằng chứng phạm tội của cậu ấy, hoặc cậu ấy có chứng cứ không có mặt tại

huyện Kim. Việc của tôi còn chưa làm xong, chưa đi được.”



Vẻ mặt

Từ Tăng vô cùng tức giận: “Rốt cuộc ông định hại bao nhiêu người? Ông đã khiến Lưu Chí Dũng bị bắt, có phải ông định hại luôn cả tôi không!”



Trần Tiến thở dài, nói: “Tôi sẽ không hại ông đâu, ông vốn là người bạn tốt

nhất của tôi, rất tin tưởng nhau, nhưng từ khi sự việc này xảy ra, quan

hệ của chúng ta cũng ngày càng xa cách rồi. Nếu ông không tin, xem cái

này đi, nếu ông quên hết tiếng Anh rồi, thì tôi dịch cho ông nghe.” Trần Tiến lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ bìa màu xanh lá cây, bên trên

có mấy chữ tiếng Anh, đưa cho Từ Tăng.



Sau khi Từ Tăng mở ra, xem trang đầu tiên, vẻ mặt tức giận khi nãy liền đổi thành kinh ngạc. Một

lúc lâu sau, anh từ từ đưa cuốn sổ trả lại cho Trần Tiến, trầm giọng

bảo: “Nếu như vậy, sau này tôi cũng không nói nhiều nữa. Chào ông nhé.”



”Đợi một chút,“ Trần Tiến do dự giây lát rồi nói: “Mấy hôm nữa, ông sẽ nhận

được một gói bưu phẩm, đừng bao giờ động vào gói bưu phẩm đó, ông cứ để

một chỗ là được. Nếu một ngày nào đó tôi bị bắt, cảnh sát mà nghi ngờ

ông là người biết nội tình, gói bưu phẩm này sẽ có tác dụng. Mong là ông không cần dùng đến gói bưu phẩm này.” Anh ta khẽ gật đầu, mỉm cười.



Từ Tăng không đáp lời, im lặng đứng dậy, mắt dường như hoe đỏ, khẽ khịt

mũi, sắc mặt trở lại bình thường, đi ra cửa, không hề quay đầu lại.