Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 11 : Cũng dám phản bội tôi

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Người vợ cưới hỏi đàng hoàng của anh ta, thế mà lại dám phản bội anh ta, ngoại tình với một tên đàn ông nào đó không biết họ tên, một đêm mây mưa?



Về đến nhà lại còn thản nhiên như không và đường hoàng nói: “Chỉ là thuận theo nhu cầu!”



Mẹ nó chứ. Gặp quỷ đi thôi!



Thật không thể tin được!



Làm sao cô có thể nói một cách đường hoàng như vậy?



Lục Tuấn Ngạn nhìn chằm chằm khuôn mặt thản nhiên của Mộ Niệm Đồng, nhìn như hổ rình mồi.



Trong mắt cô không có một chút xíu chột dạ mà là thản nhiên đến làm người giận sôi, thậm chí là đương nhiên?



Cơn giận trong lòng Lục Tuấn Ngạn càng lúc càng lớn, anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô cũng dám phản bội tôi?”



Khóe miệng Mộ Niệm Đồng run rẩy, “Thế này cũng gọi là phản bội sao? Anh lấy đâu ra trung thành trong cuộc hôn nhân này?”



Người Lục Tuấn Ngạn cứng lại. Anh ta cố gắng kìm lại cơn giận sắp không khống chế nổi, kìm nén hỏi lại, “Cho nên, cô đang trả thù tôi?”



“Trả thù?”


Khuôn mặt Lục Tuấn Ngạn đỏ gay vì tức giận. Anh ta trừng mắt nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, “Cô muốn ly hôn như vậy tôi lại càng không muốn cô được như ý! Mộ Niệm Đồng, chỉ có tôi mới có quyền nói hai chữ “ly hôn”, cô đừng có mơ!”



“Dựa vào cái gì?”



“Chỉ bằng tôi là chồng của cô! Là phụ nữ thì phải tuân thủ ghiêm ngặt nữ tắc*, cô không thấy là hành vi của mình đê tiện lắm sao?”



*: những chuẩn mực đạo đức của phụ nữ.



Mộ Niệm Đồng tức giận vô cùng, ngực cô phập phồng liên tục. Cô nhìn trừng trừng anh ta, đột nhiên bật cười, từng từ ngữ như châu ngọc thốt ra khỏi miệng cô, “Anh Lục, tôi có đê tiện thì cũng chẳng đến lượt anh nói.”



“Cái gì?”



“Anh nói như kiểu anh cao quý lắm? Nhưng mà thực tế thì sao? Anh còn không phải là một con ngựa giống suốt ngày động dục, chỉ là loài động vật suy nghĩ bằng “cái đó”. Anh thì tha hồ mà đàn đúm bên ngoài lại không cho tôi tìm sung sướng à?”



Cô rõ ràng là đang khích tướng anh ta.



Lửa giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, anh ta niết lấy cằm cô, túm lấy áo cô, ném lên sofa.



Giây tiếp theo, người anh ta liền đè lên người cô.



Anh ta giận đến phát điên rồi!



Trong lòng không ngừng kêu gào thúc giục anh ta nhất định phải phá hủy khuôn mặt đáng giận của người người phụ nữ này.



Mộ Niệm Đồng sợ hãi kêu lên, “Anh muốn làm gì?”